Gia chánh

Saturday, October 3, 2015

70 năm nghĩ phận mình


Bẩy mươi năm chỉ "vâng lời"
Chết oan vẫn phải tươi cười "nhờ ơn...."
Đen ngòm phải nói trắng trơn,
Đói dài vẫn nói "thiên đường trần gian"
Viết không phạm "húy" các quan.
Nói thì phải đúng với đường lối chung
Khi cần, đấu cả cha, ông
Càng to mồm chửi, càng thông lập trường!
Đấu tranh giai cấp - tai ương
Ngoài đời tan nát, trong trường ghét nhau
Hôm qua "đồng chí, đồng bào "
Hôm nay hai tuyến chiến hào đấu tranh
Bắn giết cả vạn dân lành,
Vài câu nhận lỗi - tan tành nỗi oan
Hứng lên, bắt góp ruộng vườn,
Cửa hàng, nhà xưởng - triệt đường tư nhân
Cơm, mì, kem, phở quốc doanh
Gội đầu, cắt tóc... cũng thành nhân viên
"Xin-Cho" gieo thói cửa quyền
Dân thành chuột bạch để đem thực hành.
Càng thi thố, càng tan tành
Đói nghèo vẫn tán "tài tình, tinh khôn"
Quay về kinh tế thị trường,
Tự khoe "cởi trói", mở đường dân sinh
Lúc này, bố nắm quyền hành
Con giòng, cháu giống tung hoành vét vơ
Nơi nào ngon mắt, dễ "phơ"
Khoanh vùng quy hoạch chung cư cao tầng
Xót thay giải phóng mặt bằng
Cả nhà bị tống ra đường lắt lay!
Thương sao, ruộng mật, bờ xôi
Cây ủi bật rễ, lúa vùi bùn đen
Đành làm thằng ở, con sen
Chân trời, góc bể phận hèn từ đây....
Tư bản đỏ, cả một bầy
Con ông, cháu cụ, đêm ngày hại dân
Đất này đổ máu bao năm
Mong nước độc lập, dân lành tự do
Pháp, Mỹ rút, giặc Tầu vô
Đoạn đường Bắc thuộc đang chờ đó đây!
Đêm nằm càng nghĩ, càng cay
Đem thân phó mặc cho ai xoay vần
"Bắt cởi trần, phải cởi trần
"Cho may-ô mới được phần may-ô...."
Bẩy mươi năm sống xô bồ
Cuối đời mới thấy bơ vơ thân mình!

Hà Nội, Mùa hè đêm trở mưa

Nhà giáo Nguyễn Hoàng Khanh
(Một thời là thầy giáo của TBT Nguyễn Phú Trọng)

No comments:

Post a Comment