Tôi vì đời, neo thuyền nơi bến lạ
Em do đâu phải bán cả thanh xuân?
Đã đành là phận gái vốn gian truân
nhưng sao chọn kiếp hoa trôi, bèo giạt?!
Như Thúy Kiều dẫu có mang phận bạc
vẫn được chàng Từ Hải quyết trao tình
Còn em thả mệnh đời cho may, rủi
lấy sở khanh của thời buổi văn minh!
Vì vận nước tôi trở thành lữ thứ
Em, buồn thay, đã sống kiếp tha phương!
Không bán phấn tại sao phải buôn hương
khi phơi phới lứa xuân thì con gái?!
Em: nạn nhân của tú bà thời đại
là quan tham và một lũ lọc lừa
nên chao đảo giữa biết bao oan trái
phải đành liều nhắm mắt, mặc chân đưa!
phải đành liều nhắm mắt, mặc chân đưa!
Quê hương mình 4000 năm hưng, phế
Có thời nào ngoại chủng đến mua dâu?!
Nay cứ như buôn nô lệ sang Tàu
Trông chẳng khác đoàn phạm nhân trừng giới!
Nhờ công ơn đảng đó sao?! Trời hỡi!
Nghĩ mà thương cho số kiếp con người
Vì chế độ, em hóa thân chùm gởi
Đến bao giờ mới sống trọn niềm vui?!
HUY VĂN
(Cô dâu VN trên đất Trung Quốc)
(Chị N.T.P cho biết bị ép lấy chồng, đẻ thuê cho người Trung Quốc)
No comments:
Post a Comment