Gia chánh

Wednesday, March 30, 2016

Hiện Tượng Lý Chánh Trung

LGT: Bài “Hiện tượng Lý Chánh Trung” của anh Nguyễn Quang dưới đây có thể giúp chúng ta hiểu rõ thêm mặt thật và thân phận của một trí thức miền Nam khi đi theo Cộng Sản.
Image result for lý chánh trung pictures
Lý Chánh Trung sinh ngày 23.12.1928 ở Vĩnh Bình. Năm 1950 ông sang Bỉ học tại Đại học Louvain, một đại học Công giáo, cách thủ đô Brussells khoảng 30 cây số. Năm 1956, khi mới lấy xong Cử nhân Tâm Lý Học và Cử nhân Chính trị Học, chưa đậu Tiến sĩ, ông về nước. Ở Bỉ về, ông dạy môn triết học ở Đại Học Văn Khoa Sài Gòn và Đại Học Đà Lạt. Về sinh hoạt, ông tham gia đám Tin Sáng của Ngô Công Đức, gia nhập Phong trào Pax Romano của nhóm trí thức công giáo và  nhóm Sống Đạo. Nhóm Sống Đạo do An Tôn Trang đứng tên, nhưng bên trong người lãnh đạo là Nguyễn Đình Đầu, một đảng viên Đảng Cộng Sản. Đây là nhóm công giáo phản chiến ở Bỉ và Pháp về. Nhóm đã dùng tờ Sống Đạo để tuyên truyền phản chiến, kết án chế độ miền Nam và Giáo Hội Công Giáo Miền Nam. Chúng tôi phải dùng tờ Thẳng Tiến để chống lại.
Sau năm 1975, Lý Chánh Trung viết nhiều bài ca tụng Cộng Sản bằng một luận điệu trơ trẽn mà một người có chút liêm sỉ không bao giờ dám viết. Sau đó, ông được làm Ủy viên Đoàn Chủ tịch Ủy ban T.Ư Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP.HCM, Đại biểu Quốc hội 3 khóa VI, VII, VIII. Nhưng cũng như những người khác trong nhóm Sống Đạo, Việt Cộng chỉ xài ông trong giai đoạn chuyển tiếp rồi đạp văng ra. Có người đã gọi “Lý Chánh Trung là một người cộng sản không có thẻ đảng”.
Image result for lý chánh trung pictures
Ông phải sống cuộc đời còn lại rất cơ cực, bị Alzheimer trong những năm cuối cùng và chết vì viêm phổi ngày 13.3.2016. Di sản mà ông để lại chỉ là một căn nhà trong Làng Đại Học Thủ Đức, số 17 đường Công Lý, phường Bình Thọ, quận Thủ Đức, Sài gòn. Căn nhà này do chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa cấp cho ông.
Ông đã từng viết:
“Trên đỉnh núi Sọ, trơ vơ một cây thập giá. Trên cây Thập giá, có một người bị đóng đinh đang hấp hối. Chung quanh người bị đóng đinh vần vũ một bầy kên lông trắng, lông vàng với những cái cánh bao la che kín mặt trời.
“Tôi đến dưới chân Thập giá, ngước mắt nhìn lên. Người bị đóng đinh là dân tộc tôi.”
Người bị đóng đinh cũng chính là ông và người đóng đinh chính là Đảng CSVN, tổ chức mà ông đã tôn thờ.
Lữ Giang
Hiện Tượng Lý Chánh Trung
Nguyễn Quang
Miền Nam tự do trước đây có những nhân vật xuất hiện không phải là biểu tượng của sinh viên, trí thức, nhưng là hiện tượng nổi lên vào thời đó như Phạm Công Thiện và ở đây xin ghi lại vài hành vi trong sinh hoạt chính trị của giáo sư Lý Chánh Trung, nếu nói theo duy vật biện chứng, qua hiện tượng để hiểu bản chất, hy vọng với các dấu chỉ nầy có thể hiểu được phần nào bản chất con người thật của Ông Trung.
Tại Đại học Văn Khoa Sài Gòn, giáo sư Lý Chánh Trung phụ trách môn đạo đức học thuộc Khoa Triết, tôi là sinh viên ban triết học nên thường xuyên gặp giáo sư tại giảng đường. Những bài giảng của Ông không có gì đặc biệt, ngoài trừ trong lối diễn giải của ông khi chiếc ống tẩu thuốc lá từng hơi, nhíu môi, nhịp nhàng với những lời châm biếm về những bạo chúa sau luôn hơn hẳn các bạo chúa trước. Hình ảnh còn lại của Ông với sinh viên, đó là chiếc tẩu luôn trên tay như giúp che lấp phần nào cái mũi hểnh, trống trải của ông.
Bên sau sự trống trải bề ngoài đó ẩn sâu một con người đăm chiêu với nhiều toan tính mà mắt thường chúng ta không mấy ai nhận ra, ông đang có những âm mưu gì, ngoài sự nhận xét chung trong những năm tháng tại Văn Khoa Sài Gòn: Ông chỉ là cái bóng của Giáo sư Nguyễn Văn Trung.
Thời gian Ông Lý xuất hiện tại Phong trào Pax Romano, trụ sở tại Tân Định, Lm Nicôla Huỳnh Văn Nghi làm Cha sở về sau là Giám mục, giáo sư có những phát biểu bênh vực người nghèo, vấn đề Tôn giáo và Dân tộc được đặt lên qua nhiều lần phát biểu của Ông tại đây, nhưng để ý một chút ai cũng nhận ra, sau những bài phát biểu của Ông là cần phải dẹp ngay cái chế độ Miền Nam, thối nát tham nhũng, tay sai của Đế quốc Mỹ.
Thật vậy, cho đến khi cái ngày gọi là “Báo chí đi ăn mày”, Ông Lý xuất hiện nhào ra phía trước như giới văn nghệ sĩ sắp chết đói đến nơi, khi nhìn lại thực tế người dân miền Nam có mấy ai chết đói, nhất là tại các vùng Quốc gia, khiến mọi người suy nghĩ về những âm mưu chính trị của những trí thức như Ông, nhằm lật đổ chế độ tự do miền Nam với sự xuất hiện của thành phần thứ ba mà sau đó Ông rất hãnh diện, nếu tôi không nhầm, đã từng nghe trực tiếp về sự tự nhận của ông ở thành phần thứ ba này.
Sinh viên chúng tôi đọc sách của Ông, đều cảm nhận rất nóng, nhưng chỉ đọc đến lần thứ hai, thế là không muốn đọc thêm nữa vì nó mang tính nhất thời không có các giá trị phổ quát như sách của giáo sư Lê Tôn Nghiêm, Nguyễn Văn Trung, Trần Thái Đỉnh, Nguyễn Duy Cần.
Những khát vọng tìm về dân tộc của Ông như nét đặc thù của Lý Chánh Trung được trả lời sau ngày cộng sản chiếm miền Nam, nó lộ hẳn bản chất dân tộc này, khi Ông là một trong số các nhân vật trí thức miền Nam được tuyển chọn đưa ra miền Bắc đầu tiên và sau chuyến đi khi trở về Ông tường thuật: “Chúng tôi đã ôm nhau thắm thiết khi gặp trí thức miền Bắc và cùng nhau trong nổi vui mừng, nhảy múa đồng ca bài Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng… Chúng tôi cũng được tặng các bộ sách quý như Mác Lê Nin toàn tập….”
Sinh viên khoa Triết khi nghe lại tường thuật đều rất ngạc nhiên về hình ảnh những vị giáo sư triết học khả kính, mô phạm của mình nay cũng nhảy nhót và hát như khỉ nhại lời. Văn phòng khoa Triết cũng vắng dần từ đây khi các hình ảnh giáo sư, giảng viên của mình phải khệ nệ bưng bê từng thùng mì tôm, thịt, cá… nhu yếu phẩm chia nhau tại phòng Khoa Triết. Tôi còn nhớ hình ảnh Giáo sư Lê Tôn Nghiêm mang thùng mì từ lầu một lên lầu ba và thở hổn hển, thật tội nghiệp và thay vì đi xe hơi như trước kia nay đều dùng xe đạp mi ni.
Một sự kiện khác với giáo sư Lý Chánh Trung, đó là không lâu sau biến cố 1975, trước sự hoang mang của sinh viên miền Nam, Lm Hoàng Sỹ Quý, Dòng Tên, đã mời Ông Lý đến trung tâm Đắc Lộ để nói chuyện, tại đường Yên Đổ, sau đó bị chiếm đoạt thành tòa soạn báo Tuổi trẻ, phần tôi với tư cách là Chủ tịch sinh viên Công Giáo Cư xá Đắc Lộ đã tổ chức cho sinh viên Sài Gòn tham dự. Theo dự định buổi thuyết trình sẽ kéo dài hai giờ, khoảng một ngàn sinh viên tham dự, nội dung nói về chế độ mới và vai trò của giới trẻ. Tất cả mọi người tham dự đều quan tâm, theo dõi một cách nghiêm túc và căng thẳng. Sự kiên nhẫn của sinh viên vì ai cũng kính trọng các Cha Dòng Tên và cố gắng giữ im lặng dù bắt đầu đã có phản ứng khó chịu từ khách tham dự.
Đến phần đặt câu hỏi, sinh viên đã nêu những câu hỏi mà Ông Lý không trả lời được, những câu hỏi tôi còn nhớ, đó hình ảnh thực tế khi việt cộng vào chiếm miền Nam, về lời hứa đi học tập mười ngày sẽ trở về, sinh viên được tiếp tục học hành nhưng chỉ đến ca hát nghe tuyên tryền rồi trở về, cuộc sống vô cùng khó khăn và những người miền Nam bị tước đoạt nhà cửa, bị xô đuổi lên vùng kinh tế mới…. Những câu hỏi như những tiếng nói khiến người trí thức có lương tri phải động lòng. Thế nhưng, giáo sư Lý Chánh Trung như đã leo lưng cọp, Ông ta đỏ mặt, nổi cáu, vì không trả lời được câu hỏi nào dù là biện hộ, Ông đã nổi nóng và dứng dậy đưa tay hô to như các lãnh tụ cộng sản hay làm, Ông nói: “Bây giờ chỉ có hai con đường, một là theo Cách mạng, hai là sẽ bị nghiền nát…”. Đến đây cũng là lúc những vật gì có thể ném, liền tới tấp bay vào người Ông, khiến tôi và Lm Quý mỗi bên kè Ông ta, quần áo tả tơi, đưa nhanh vào phòng riêng. Sinh viên vẫn chạy theo với những lời nguyền rủa không tả xiết về sự vạch mặt một trí thức luôn luôn nói về dân tộc nhưng nay theo cộng sản vô thần, vô tổ quốc….
Dòng Tên Sài Gòn có lẽ bị bao vây cô lập từ ngày ấy, cho đến khi toàn bộ chúng tôi bị chụp mũ, bị bắt về tôi tuyên truyền chống phá cách mạng. Cho đến hôm nay, Dòng Tên Việt Nam vẫn hãnh diện vào thuở đó, không một linh mục, tu sĩ nào thân cộng, cũng không có một sinh viên Dòng Tên nào là nội ứng cho cộng sản. Chúng tôi tự hào vì sống dưới chế độ tự do và cuộc chiến chỉ là một sự tự vệ chính đáng để bảo vệ nền dân chủ còn non trẻ ấy, mới nảy sinh những hiện tượng như Lý Chánh Trung.
Bên dòng lịch sử, khi đất nước thống nhất, Ông Lý trở thành đại biểu, phó chủ tịch quốc hội cộng sản. Tại Ba Đình, ông đã đọc bài diễn văn nói về khoa học kỹ thuật như tiền đề phát triển chủ nghĩa xã hội trong giai đoạn mới. Tiếng nói của Họ Lý, như lý thuyết gia của chế độ, được nghị trường dưới sự chứng kiến của Lê Duẩn, bí thư trong số các bí thư, ông vua trong các vua cộng sản, tán thưởng nhiệt liệt. Nhưng cũng sớm như tiếng kêu trên đồng vắng, một nền giáo dục Ki tô giáo mà ông đã được thụ hưởng, được ưu đãi để thành danh và nay lọt vào trong đám vô sản lưu manh.
Tôi biết Ông có nhiều dằn vặt ưu tư vào cuối đời, tuy vậy trong một hoàn cảnh nào đó, cách nay gần chục năm, tôi vẫn còn thấy một lần Ông xuất hiện cùng Trần Văn Giàu trên tivi và ca tụng đạo đức của Hồ Chí Minh. Điều này quả thật là lạ với một giáo sư phụ trách môn đạo đức học vì ngày nay với các con trẻ khi gõ vào Google đều biết ông Hồ dâm dật, giết vợ, từ con và hãm hại bao nhiêu phụ nữ… là kẻ sát nhân nhất nhì của thế kỷ hai mươi. Ông Lý Chánh Trung ca tụng một cách ngọt ngào: Hãy sống và nói gương theo Hồ Chủ Tịch…!
Giáo sư Lý Chánh Trung có gia đình, và theo S. Freud, để hiểu con người, phần ý thức chỉ có ba, bảy phần còn nằm ở tiềm thức. Ông vẫn sống đến cuối đời trong căn biệt thự, trên mảnh đất do nền Đệ Nhất Cộng Hòa cấp cho các giáo sư Đại học miền Nam, gọi là làng đại học Thủ Đức. Ông có người con là đại úy việt cộng, vợ ông là em ruột bà Bùi Thị Mè, một thứ trưởng trong chính phủ Cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam, tất nhiên là đảng viên cộng sản, có lẽ chỉ có vợ con Ông, nữ anh hùng cách mệnh Thị Mè là hiểu Ông nhiều nhất.
Nguyễn Quang

Văn Bút Của Bạn: MẠI DÂM DƯỚI CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN


http://www.vietpressusa.com/2016/03/van-but-cua-ban-mai-dam-duoi-che-o-cong.html

Monday, March 28, 2016

Thương, ghét

Hòa Augustino's photo.
Do vì thương, ghét
 
Khi bạn im lặng,
những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết lắng nghe,
những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn khinh người.
 
- Khi bạn nói,
những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết chia sẻ..
những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn nói nhiều.
 
- Khi bạn nói về những điều to lớn,
những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn đang truyền cho họ cảm hứng,
những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn đang “nổ”.
 
- Khi bạn nói về những điều rất đời thường,
những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn giản dị,
những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn tầm thường.
 
- Khi bạn hy sinh,
những người yêu thương bạn sẽ nói “cảm ơn”,
những kẻ ghét bạn sẽ nói “đạo đức giả”.
 
- Khi bạn sống thật,
những người yêu thương bạn sẽ tha thứ và yêu thương bạn nhiều hơn,
những kẻ ghét bạn sẽ lại càng căm ghét bạn hơn.
****
 
Vậy bạn :
 
Hãy đơn giản sống theo cách của chính mình.
Hãy sống với Chân tâm, sống tử tế và biết người, biết ta là được.
Đừng cố uốn mình theo ..''những con mắt trần gian'' đeo cặp kính màu,
điều đó sẽ làm cho bạn không còn là bạn nữa. 
 
'' Khi thương nước đục cũng trong
Khi ghét nước sạch 
giữa dòng cũng dơ..''
                               
 
*** Mà đôi khi chính bạn cũng có thể là người có lòng Thương, Ghét đó.
Nếu bạn là người có lòng Thương, Ghét đó thì có người nhắc nhở bạn là : 
"Nên tập Bớt Thương, Bớt Ghét" sống khách quan không thiên không lệch là tốt rồi. 
Còn như nói "Không Thương, Không Ghét" thì khó làm lắm, 
chỉ có các bậc đạt đạo thì mới có thể làm được***

Ngày dài nhất tháng ba--Giao Chỉ San Jose'


Đối với chúng tôi , ngày chủ nhật 20 tháng ba 2016 vừa qua là một ngày quá dài. Trong câu chuyện San Jose, xin kể hầu các bạn lần lượt các buổi sinh hoạt họp bạn như sau.                                                                                             1) Hội chợ Y tế: 10 giờ sáng chủ nhật 20 tháng ba vợ chồng chúng tôi lên đường đến trường YB tham dự Hội Chợ y tế của chương trình Sống Mạnh do tổ hợp của bác sĩ Trịnh Ngọc Huy tổ chức. Thầy Huy điều hành tổ hợp y tế gồm danh sách cả trăm bác sĩ và đã liên tục tổ chức các kỳ Hội Chợ Y Tế 20 mươi năm qua. Bà con ta ngồi kín hội trường để nghe trình bày về việc bảo vệ sức khỏe. Thuyết trình viên vừa trình bày vừa đặt câu hỏi. Quan khách trả lời trúng là có thưởng. Gặp bác sĩ Huy đang vội vàng tìm người mở thêm lối vào cho đủ chỗ đậu xe. Tôi hỏi ông tổ chức có thành công không. Bác sĩ Huy trả lời. Thành công bắt buộc. Chương trình không có bán vé. Làm gì không thành công. 
                                                                                      2) Sinh hoạt hướng đạo:  Ông bà có hai cháu sinh hoạt với Liên đoàn Ra Khơi ngay phía sau trường YB. Bèn vào thăm các cháu. Bà nội đưa tiền cho cháu để ngày mai đi học mua thức ăn trưa. Như vậy là tạm xong việc nội bộ gia đình. Ưu tiên số 1 hoàn tất.                                                                                        3)Hội luật gia tân niên: Dù Tết qua đã lâu rồi nhưng các hội đoàn vẫn còn mừng Xuân mới. Chúng tôi đến Dynasty dùng tiệc trưa với hội luật gia Việt Nam của ông bà trạng sư Nguyễn Hữu Thống.  San Jose hiện nay có 2 tổ chức đồng hương trong ngành Luật. Hội của luật sư và hội của sinh viên luật. Cả hai đều sinh hoạt bên nhau vui vẻ. Mấy tháng trước chúng tôi tham dự họp mặt của sinh viên Luật. Kỳ này anh em họp mặt tạm gọi là hội của ông bà Thống. Bà là cựu luật sư đương kim chủ tịch và ông là cựu chủ tịch nay là luật sư cố vấn. Bạn bè tham dự trong tinh thần thân hữu gia đình. Cơm Tầu 8 món buổi trưa thì cũng rất thịnh soạn. Ban vũ Hoa Tiên trình diễn nhiều màu sắc, văn nghệ tài tử với các tiếng ca cao niên cũng vô cùng não nuột. Dù vậy chúng tôi cũng phải từ giã về sớm. Còn buổi chiều nhiều chuyện phải tiếp tục.  
2) Sinh hoạt hướng đạo:  Ông bà có hai cháu sinh hoạt với Liên đoàn Ra Khơi ngay phía sau trường YB. Bèn vào thăm các cháu. Bà nội đưa tiền cho cháu để ngày mai đi học mua thức ăn trưa. Như vậy là tạm xong việc nội bộ gia đình. Ưu tiên số 1 hoàn tất.                                                                                        3)Hội luật gia tân niên: Dù Tết qua đã lâu rồi nhưng các hội đoàn vẫn còn mừng Xuân mới. Chúng tôi đến Dynasty dùng tiệc trưa với hội luật gia Việt Nam của ông bà trạng sư Nguyễn Hữu Thống.  San Jose hiện nay có 2 tổ chức đồng hương trong ngành Luật. Hội của luật sư và hội của sinh viên luật. Cả hai đều sinh hoạt bên nhau vui vẻ. Mấy tháng trước chúng tôi tham dự họp mặt của sinh viên Luật. Kỳ này anh em họp mặt tạm gọi là hội của ông bà Thống. Bà là cựu luật sư đương kim chủ tịch và ông là cựu chủ tịch nay là luật sư cố vấn. Bạn bè tham dự trong tinh thần thân hữu gia đình. Cơm Tầu 8 món buổi trưa thì cũng rất thịnh soạn. Ban vũ Hoa Tiên trình diễn nhiều màu sắc, văn nghệ tài tử với các tiếng ca cao niên cũng vô cùng não nuột. Dù vậy chúng tôi cũng phải từ giã về sớm. Còn buổi chiều nhiều chuyện phải tiếp tục.                                                                                                

4) Du ca Đã Nẵng về San Jose: Nhiếp ảnh gia Trương Xuân Mẫn kỳ nầy bỏ máy chụp hình để cầm lại cây đàn theo yêu của Nguyễn Đức Quang. Anh Mẫn vốn là trưởng đoàn du ca Đà nẵng từ hơn 40 năm trước nay thành lập du ca San Jose đã được 5 năm. Khoảng 3 giờ chiều chương trình mở đầu với hơn 20 đoàn viên làm luôn một loạt các bài sống động và hào hứng của Du Ca một thủa Sài Gòn. Các nữ du ca mặc áo bà ba trắng xuất hiện hết sức độc đáo như đem cả chân trời quê hương đến Hoa Kỳ. Sau loạt bài du ca thời xưa , lần lượt các bản nhạc du ca mới soạn thảo được giới thiệu với khán giả gần như là lần đầu tiên. Dù âm điệu và lời ca chưa quen thuộc nhưng  cũng có vẻ đã chinh phục được các khán giả trong tình cảm đầy vơi với những tràng pháo tay khích lệ. Cá nhân chúng tôi vốn hết sức hâm mộ các bài hát đầy tinh thần phấn khởi, tự tin và nhập cuộc của Du Ca Việt Nam, đặc biệt là nhạc và cách trình diễn của Nguyễn Đức Quang.

  10 năm trước tại sân khấu trên đồi cao Cupertino chúng tôi tổ chức mời Nguyễn Đức Quang lần đầu tiên xuất hiện với Trương Xuân Mẫn và Đồng Thảo đã gây hào hứng cho khán giả Bắc Ca Li. Và từ đó niềm hy vọng dâng lên như lời ca. Ngày nay bà con hết sức vui mừng thấy Du Ca sống lại ở bên này Thái Bình dương sau gần nửa thế kỷ.  Chúng tôi cũng đã từng thưởng thức nhạc Trịnh Công Sơn trong bao nhiêu năm. Nhưng nhạc của ông Sơn mời gọi anh em ngồi xuống, trong khi nhạc của ông Quang kêu mọi người đứng lên. Cả hai người nhạc sĩ của một thời chiến tranh ngày nay không còn nữa. Nhưng nhạc của Quang vẫn còn vang vọng trong lòng người Việt Nam viễn xứ mãi mãi về sau. Dù chương trình hấp dẫn nhưng chúng tôi cũng phải về sớm để tìm đường đến tư gia anh chị Đỗ Trọng Linh để dự một buổi họp mặt khác.    

5) Tưởng niệm các chiến hữu Dân Chủ: Thực sự chúng tôi chỉ nghe tiếng mà không biết nhiều về tổ chức. Hôm nay mới biết thêm nhiều người nhưng các bạn đã chẳng còn ở cõi trần gian. Nhóm thân hữu và chiến hữu của tổ chức có danh hiệu là Họp Mặt Dân Chủ ngồi lại để tưởng niệm cho 6 vị đã ra đi trong thời gian qua. Trong đó có 2 người tôi quen biết là giáo sư Nguyễn ngọc Bích và bình luận gia Trần Văn Sơn. Tôi xin phép gọi quý vị này là các nhà làm cách mạng. Tên tuổi của các vị khác có hình ảnh trên bàn thờ là quý ông Nguyễn Tự Cường, Nguyễn Minh Diễm, Nguyễn Xuân Phước và Trần Văn Vân. Anh em nói rằng riêng ông Vân tự là Ba Vân khi qua đời tại San Jose có 300 bạn bè đi đưa. Quả thực là người có nhiều bằng hữu đáng kể. Riêng phần tôi biết rằng ông Trần Văn Sơn nguyên là trung tá Hải quân cũng là một trong các lãnh tụ của tổ chức Phục Hưng Việt Nam.Cũng nhân buổi họp mặt tưởng niệm các chiến hữu, chúng tôi có dịp gặp các thân hữu quen biết nhưng đến hôm nay mới hiểu rằng các bạn từ lâu vẫn kín đáo nằm trong tổ chức hay trong vòng thân hữu của các phong trào hướng về công cuộc xây dựng tự do dân chủ cho Việt Nam.  Tôi chợt thấy dường như trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa ở hải ngoại các chiến sĩ Hải quân có nhiều người tiếp tục tham gia đại cuộc. Nhân dịp này chúng tôi cũng đóng góp ý kiến với các bạn Dân Chủ tại San Jose.. Các chiến hữu hải quân tiếp tục cuộc chiến tại hải ngoại được ghi nhận là quý ông Hoàng Cơ Minh, Trần Quốc Bảo và Trần Văn Sơn. Trường hợp giáo sư Nguyễn Ngọc Bích ngoài khả năng trí tuệ, ngoài nhân cách đạo đức, chính khả năng hoạt động cho cộng đồng suốt 40 năm qua mới là điều quý giá mà người ra đi đã để lại. Để mở rộng ngày tưởng niệm ông Nguyễn Ngọc Bích toàn thể hải ngoại và tại Hoa Kỳ sẽ cùng tổ chức vào thứ bẩy nhân dịp 49 ngày nhằm 14 tháng 5-2016. Chúng tôi sẽ tổ chuc vào buổi trưa tại đại sảnh quận hạt Santa Clara 70 W Hedding San Jose CA. Xin mời bà con và thân huu đến tham dự.

 6)Yểm trợ công đoàn:  Buổi chiều chủ nhật về khuya, chúng tôi lại được giới thiệu một tổ chức thành lập ngay tại San Jose trong số các anh chị em rất kiêm nhượng. Đó là hiệp hội yểm trợ công đoàn công nhân độc lập không cộng sản tại Việt Nam. Các bạn nghe có nhớ tới chuyện công đoàn tại Ba Lan trước đây đã nổi dạy thành công tại Đông Âu. Câu chuyện cũng tương tự như vậy. Nhân dịp Việt Nam tham dự diễn trình kinh tế thế giới và vấn đề nhân công nghiệp đoàn sẽ tổ chức theo đường lối thế giới tự do. Tổ chức này sẽ họp mặt gây quỹ hoạt động vào ngày 7 tháng 5-2016. Muốn ủng hộ xin liên lạc cô Vĩnh Thah Thảo 408 420 7299.  

7)"Tấm vải liệm bọc thân xác không có túi”

Chuyện sau cùng này do bac Trần Đình Vỵ từ bên Pháp gửi qua."Tấm vải liệm bọc thân xác không có túi”



Đây là một ông lão mới thoạt nhìn trông nghèo khó và keo kiệt. Nhưng việc làm lại khiến ông trở thành gương sáng cho các phú hào khác. Bill Gates và Warren Buffett đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ ông.
Ông đã 76 tuổi, ở cùng vợ trong một căn hộ cho thuê ở thành phố San Francisco nước Mỹ. Ông chưa từng mặc qua quần áo hàng hiệu, đeo kính rất cũ kỹ, đồng hồ đeo tay cũng không hợp thời. Ông không thích món ăn ngon, chỉ thích nhất là sữa hâm nóng và bánh sandwich cà chua giá rẻ. Ông cũng không có ô tô riêng, ở San Francisco ra ngoài thường đi bằng xe buýt. Túi xách mà ông từng dùng để đi làm là túi vải.
Mặc khác, nếu bạn cùng ông đến một quán rượu uống bia, ông nhất định sẽ cẩn thận kiểm tra hóa đơn khi trả tiền. Nếu bạn ở lại nhà ông, trước khi ngủ ông nhất định nhắc bạn tắt đèn.
Một ông già “nghèo khó” như vậy, bạn có biết ông đã làm những việc gì chăng?
Ông đã cho đại học Cornell 588 triệu đô la Mỹ, cho đại học California 125 triệu, cho đại học Stanford 60. Ông từng bỏ vốn 1 tỷ đô la xây 7 trường đại học ở New Ireland và hai trường đại học ở Northern Ireland. Ông thành lập quỹ từ thiện để phẫu thuật sứt môi hở hàm ếch cho trẻ em ở các nước đang phát triển… Cho đến nay, ông đã cho 4 tỷ đô la, còn 4 tỷ nữa đang chuẩn bị tặng tiếp..
Ông là người sáng lập tập đoàn được miễn thuế toàn cầu DFS. Keo kiệt với chính mình, hào phóng với mọi người, thích kiếm tiền nhưng lại không thích tiêu tiền – ông là Chuck Feeney.
Trước mắt, Chuck Feeney còn nguyện vọng: Trong năm 2016 phải cho hết 4 tỷ đô la còn lại. Thực là một công việc quá vất vả.  
Ông đã dựng nên một tấm gương cho những người giàu có: “Trong khi hưởng thụ cuộc sống thì đồng thời phải quyên góp cho mọi người”. Bill Gates và Warren Buffett đều chịu ảnh hưởng nhiều từ ông mà đã thay đổi quan niệm về tiền bạc.
Sau khi tin tức về việc thiện của Chuck Feeney bị tiết lộ ra, rất nhiều phóng viên muốn tiếp xúc với ông. Ai cũng đều có một câu hỏi: Làm sao ông Chuck Feeney có thể dửng dưng cho đi cả gia tài hàng tỷ đô la của mình ?
Để trả lời, ông Chuck Feeney mỉm cười kể một câu chuyện: “Một con hồ ly thấy bồ đào trong vườn kết trái đầy, muốn vào trong ăn một chầu no bụng, nhưng nó mập quá, không chui vào được. Thế là ba ngày ba đêm nó không ăn không uống để thân thể gầy xuống. Cuối cùng cũng chui vào lọt ! Ăn no nê, cảm thấy thỏa mãn, nhưng khi nó muốn đi, lại không chui ra được. Bất đắc dĩ đành phải giở trò cũ, lại ba ngày ba đêm không ăn uống. Kết quả, lúc nó đi ra, bụng vẫn giống như lúc đi vào.”
Kể xong câu chuyện, Chuck Feeney nói:
“Mỗi người đều là trần trụi khi sinh ra, cuối cùng cũng đơn độc lúc ra đi, không ai có thể mang theo tài sản và danh tiếng mà bản thân đã đau khổ tìm kiếm cả đời.”
Truyền thông hỏi thêm ông Chuck Feeney, nhưng vì sao ông lại phải cho hết gia tài của mình?
Câu trả lời của ông đơn giản và ngoài dự đoán của mọi người! Ông nói: “Bởi vì tấm vải liệm bọc thân xác không có túi đựng.”



Luận về ăn cướp ăn trộm ăn cắp hiện tại ở VN XHCN.


Huỳnh văn Lang
 
         Năm nay tôi đã gần 95 tuổi đời, cũng có nghĩa là tôi đã sống trải qua 3 chế độ chánh trị của miền VN (1922-2016): Thuộc địa Pháp (cho đến 1954), VN độc lập Tự do (1955-1975) và Thuộc địa CSVN (1975...). Nhờ đó mà tôi có thể khách quan so sánh xã hội VN dưới 3 chế độ nói trên mà không sợ sai lầm lắm. So sánh thì có thể so sánh về nhiều phương diện khác nhau: trong bài nầy chỉ nói đến phương diện "ăn cướp, ăn trộm, ăn cắp" của con người VN trong nước ngày nay, mà lý do căn bản là tâm tánh bất lương, lý do thời thế là bị bần cùng hóa (bần cùng sanh đạo tặc).
        1) Ăn cướp có tính cách quyền lực và bạo động, ăn trộm/ăn cắp có tính cách yếu hèn yếu thế. Đã bảo rằng nhơn chi sơ tánh bổn thiện, thì cả hai hình thức bất lương nói trên đều do a) giáo dục gia đình/nhà trường "hay/và" b) ảnh huởng xã hội (môi trường văn hóa, chánh trị, xã hội) tạo dựng ra.
         Hai yếu tố a & b đều có tính cách quyết định, nhưng cái nào lợi hại hơn cái nào thì lại do chế độ chánh trị tự do/dân chủ hay độc tài/chuyên chính định đoạt. Vì thế mà các xã hội con người ngày nay, chỉ xét về phương diện lương thiện/bất lương thì rất khác biệt  nhau, vì một lẽ rất đơn giản là chính đảng phái chánh trị cầm quyền ảnh hưởng nặng nề trên văn hóa của một nước, một dân tộc...mà văn hóa là gì nếu không nói là (vật chất) nếp sống, ăn ở, chơi nhởi...và (tinh thần) tư duy, đạo đức, tín ngưỡng...Ví thế mà có thể khẳng định dưới chế độ chánh trị tư do/dân chủ thì  "dân nào chánh quyền nấy" và dưới chế dộ độc tài chuyên chính thì "chánh quyền nào dân nấy". đó là một chân lý, lịch sử các nước dưới chế độ độc tài chuyên chính CS đã và đang hùng hồn chứng minh cái chân lý nầy, xã hội VN dưới chế độ độc tài chuyên chính CSVN là một  tỷ dụ điển hình,về phuơng diện ác độc thì có thể không hơn Bắc Hàn, nhưng về phuơng diện bất lương thì hơn hẳn, vì thành phần đảng CSVN gần như hoàn toàn là từ giai cấp bần cố nông, mà bần cố nông một khi có chút quyền hành trong tay là sanh ra bất lương vừa quá dễ dàng vừa đến "đĩnh cao loài người"! Ngoài ra bất lương là còn là một chứng bệnh di truyền từ ông bà cha mẹ (trong đó có HCM), truyền nhiễm ra ngoài dân gian một cách triệt để, lan tràn đến phải xuất cảng ồ ạt ra nước ngoài, không khác bệnh dịch phong tình từ Mỹ châu xuất cảng về Âu châu trong thế kỷ 16/17....
           2) Thử đem so sánh cái dịch truyền nhiểm nầy dưới 3 chế độ chánh trị thực dân, tư do và CS (hay XHCN) thì thấy rõ ràng nó khác nhau đến mức nào. Trong hai thời Thực dân và CH, nó chỉ là mộtchứng bệnh ngoài da rất dễ chữa và chữa được, đang khi dưới chế độ CSVN hiện giờ thì đúng là bất trị. Tôi dám thách thức Đảng CSVN, cũng là đảng cầm quyền, cố chữa cho lành thử xem có được không? Không chữa được chỉ vì một lý do đơn giản và duy nhứt thôi là: chính đảng CS nhà ta là đảng ăn cướp ăn trộm cả ăn cắp thì làm sao tự chữa được. Thật ra chỉ có một giải pháp để tự chữa và chữa được đó là tự tử! Nếu đảng CSVN không tự tử được,vì còn lắm nuối tiếc...
            Cho nên, chỉ còn chờ dân tộc một ngày nào đó sẽ chọc tiếc giùm cho! Vì đó mà tôi chỉ có mỗi một tâm nguyện:
"Làm sao giải thể chế độ XHCN của csvn và càng sớm càng tốt, để dân tộc vn tự chữa trị bệnh dịch nói trên và đây chỉ là một cái dịch, trong nhiều cái dịch khác nữa, mà chẳng ai mang vào VN ngoại trừ HCM/đảng csvn!
Ước ao đồng bào trong nước ý thức được điều nầy! Tthử hỏi từ 80 năm nay, HCM/đảng csvn đã đóng góp được cái gì và đánh mất biết bao nhiêu?

Khi nhìn lại cuộc đời mình bạn hối tiếc điều gì nhất ?

Suy cho cùng, chính bạn chứ không phải ai khác là người chịu trách nhiệm cho việc bạn sử dụng số ngày còn lại của mình trong cuộc đời này ra sao. Thù hận hay yêu thương, hạnh phúc hay thảm hại đều chỉ là những sự lựa chọn do chính bản thân bạn.  Theo Business Insider, đây là câu hỏi mà Karl Pillemer, giáo sư về phát triển con người tại trường Đại học Cornell (Mỹ), tác giả của tập sách “30 bài học của cuộc sống: Lời khuyên từ những người thông thái nhất nước Mỹ”, đã hỏi hàng trăm người cao tuổi trên 65 tuổi trong chương trình nghiên cứu Legacy Project (Dự án di sản) của Đại học Cornell. 
Tình yêu, sự nghiệp, con cái, v.v..., không phải là câu trả lời mà giáo sư Pillemer được nghe thấy thường xuyên nhất, mà thay vào đó lại là câu: "TÔI ƯỚC RẰNG TÔI ĐÃ KHÔNG DÀNH QUÁ NHIỀU THỜI GIAN CỦA CUỘC ĐỜI MÌNH CHỈ ĐỂ LO LẮNG". 
Nhiều năm trước, khi giáo sư Pillemer, một chuyên gia lão khoa nổi tiếng thế giới gặp bà June Driscoll, một người phụ nữ đặc biệt. Bà Driscoll lúc nào cũng vui vẻ khi ở tuổi 90 và đang sống tại một nhà dưỡng lão. Bà Driscoll nói với giáo sư: “Sống vui vẻ, hạnh phúc nhất có thể chính là trách nhiệm của tôi, ngay tại đây, ngay hôm nay”. 
Câu nói đó đã truyền cảm hứng cho Pillemer đi tìm câu trả lời cho việc làm sao một thế hệ trải qua nhiều mất mát đau thương, qua các sự kiện lịch sử thảm khốc và đau ốm lại có thể là những người hạnh phúc nhất. Ông muốn truyền đạt trí tuệ này lại cho thế hệ trẻ, những người dường như quá mong manh, khi chỉ một sự việc không vừa ý nhỏ nhoi cũng khiến họ mất phương hướng đến nỗi tự kết thúc cuộc đời mình. 
Năm 2004, giáo sư Pillemer khởi động dự án Legacy Project và đã hỏi hơn 1.500 người Mỹ trên 65 tuổi về những bài học quan trọng nhất mà họ học được trong suốt cuộc đời mình. Trong cuốn “30 bài học cuộc sống”, ông gọi những người mình phỏng vấn là “chuyên gia của cuộc đời” vì chính họ, qua những hạnh phúc và khổ đau, thành công và thất bại đã nắm giữ những bài học trí tuệ nhiều hơn bất cứ nội dung của cuốn sách dạy kỹ năng sống nào.  
Giáo sư Pillemer đã cho rằng những câu trả lời như “ngoại tình, công việc kinh doanh tồi tệ hoặc nghiện ngập” là những điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của những người cao tuổi này.
Do đó, ông đã sửng sốt khi nghe đi nghe lại một câu trả lời: Tôi ước rằng mình đừng lo lắng nhiều quá” và “Tôi hối tiếc vì đã lo sợ quá mức về tất cả mọi thứ”. 
Trong cuốn “30 bài học cuộc sống”, Pillemer nói rằng ông không thể không ngạc nhiên về bài học này. “Những người này đều trải qua các thời kỳ khó khăn trong lịch sử và các bi kịch của cuộc đời, tôi tưởng rằng họ được phép lo lắng ở mức độ nào đó”.
NHỮNG NGƯỜI HẦU NHƯ ĐÃ ĐI ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI NÀY GIẢI THÍCH RẰNG THỜI GIAN LÀ TÀI SẢN QUÝ GIÁ NHẤT CỦA CON NGƯỜI. VIỆC LO LẮNG VỀ NHỮNG ĐIỀU CÓ THỂ KHÔNG BAO GIỜ XẢY RA, HOẶC LO SỢ VỀ NHỮNG THỨ CHÚNG TA KHÔNG THỂ KIỂM SOÁT ĐƯỢC LÀ MỘT LÃNG PHÍ TÀI SẢN NÀY MỘT CÁCH XUẨN NGỐC. 
Hành trình trên trái đất này của mỗi chúng ta là hữu hạn. Nếu lo lắng quá nhiều, bạn không còn mấy thời gian để tận hưởng, trải nghiệm và hạnh phúc. Vậy làm thế nào để giảm bớt thời gian lo lắng trong cuộc sống này? “Những người thông thái nhất nước Mỹ” nói với giáo sư Pillemer một số cách như sau: Hãy sống từng ngày, đừng luôn nghĩ tới tương lai quá xaKhi bạn sống và thấy mình lo lắng quá nhiều, hãy dừng lại và tự nhẩm “Điều gì rồi cũng sẽ qua”.Sự việc bạn đang phải đối mặt, dù khó khăn, đau khổ đến đâu rồi cũng sẽ trôi đi. Bạn không thể hủy hoại cuộc sống của mình bằng những suy nghĩ lo sợ được. 
Tuy nhiên, chắc chắn có những ngày u tối mà bạn cảm thấy lo lắng khủng khiếp, không cách nào ngừng lại. Lúc đó hãy cố nghĩ rằng: lo sợ không có tác dụng gì tốt cả. Nó giống như việc tự mình uống thuốc độc mà hy vọng tên hàng xóm đáng ghét sẽ chết vì đau bụng. Hãy gạt nó ra khỏi suy nghĩ hết mức có thể. 
SỐNG VUI VẺ TỪNG NGÀY, ĐỪNG NGHĨ ĐẾN TƯƠNG LAI XA XÔI ẢM ĐẠM. VIỆC LẬP KẾ HOẠCH LÀ TỐT NHƯNG KHÔNG PHẢI LÚC NÀO MỌI VIỆC CŨNG XẢY RA THEO Ý MUỐN CỦA CHÚNG TA. 
DO ĐÓ, ĐIỀU QUAN TRONG NHẤT LÀ HÃY SỐNG TRON VẸN TỪNG NGÀY. THAY VÌ LO SỢ VÔ CỚ, HÃY HÀNH ĐỘNG
 
Nếu bạn thấy mình hay có những nỗi băn khoăn lo sợ, hãy tìm hiểu về nó. Ít nhất tìm hiểu nguyên do mà bạn lo lắng là gì, xác định nó rõ ràng. Chỉ việc ngồi lại và phân tích suy nghĩ tiêu cực của bản thân cũng giúp bạn gạt bớt được những muộn phiền vô lý. Tất nhiên, có những lo lắng hoàn toàn hợp lý. Khi đã xác định được chúng, hãy hành động, bắt tay vào làm cái gì đó thay vì ngồi yên và lo sợ. 
HỌC CÁCH CHẤP NHẬN 1 CÁCH TÍCH CỰC Bất chợt có điều gì đó xảy ra với bạn. Ai đó làm bạn tổn thương. 
Bạn thấy tức giận, bạn muốn trả thù. 
Cô ấy không nên làm như thế với tôi, tôi sẽ nói cho cô ta như thế này, như thế này...”Quan hệ nhân duyên của con người vô cùng phức tạp. Bạn chẳng thể nào biết được nguyên nhân chính xác tại sao tự dưng một người lại rời bỏ bạn, làm bạn bực mình hay bẽ mặt. 
Trong trường hợp này, những người cao tuổi từ nhà dưỡng lão sẽ mỉm cười và nói rằng:
 “Không biết bao nhiêu lần tôi đã tự cảm ơn bản thân vì đã không nói lời nào”.
 
ÍT NHẤT HÃY DỪNG LẠI VÀ ĐỪNG LÀM GÌ KHI TỨC GIẬN. -> BẠN CÓ THỂ NÓI NHỮNG LỜI NẶNG NỀ, GÂY THƯƠNG TỔN ĐỐI PHƯƠNG, NHƯNG SAU ĐÓ THÌ SAO?

 HÃY NHỚ RẰNG BẠN CHỈ CÓ THỂ ĐIỀU KHIỂN SUY NGHĨ CỦA MÌNH CHỨ KHÔNG THỂ THAO TÚNG TÌNH CẢM, TƯ DUY HAY CUỘC ĐỜI CỦA NGƯỜI KHÁC ĐƯỢC.
 Hãy chấp nhận những thực tế mà chúng ta không có thẩm quyền thay đổi, gạt đi những suy nghĩ tiêu cực, nhanh chóng lấy lại cân bằng và tiếp tục trải nghiệm cuộc sống. 
Suy cho cùng, chính bạn chứ không phải ai khác là người chịu trách nhiệm cho việc bạn sử dụng số ngày còn lại của mình trong cuộc đời này ra sao. Thù hận hay yêu thương, hạnh phúc hay thảm hại đều chỉ là những sự lựa chọn.