Gia chánh

Saturday, May 28, 2016

Bức thư gửi "Chủ tịch nước" Trần Đại Quang


 Thưa ông Trần Đại Quang!

Có lý do cụ thể mà tôi buộc phải gọi tên ông chứ không thể viết là “thưa chủ tịch” được. Bởi lẽ, cho đến này vẫn chưa có kết quả bầu cử chính thức để biết rằng ông, bà Kim Ngân và ông Phúc có phải là Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội hay là Thủ tướng.

Nhưng dù sao chăng nữa thì ông cũng đã chính thức đứng ở cương vị Chủ tịch nước để tiếp Tổng thống Obama, một Tổng thống do dân bầu và không có bất kì sự mập mờ nào trong quá trình bầu bán giống như kiểu bầu bán ở xứ ta. Cũng như ông Phúc, bà Ngân đã đứng ở các cương vị lãnh đạo chính phủ, lãnh đạo quốc hội để tiếp ông Obama.

Qua quá trình theo dõi những buổi tiếp khách, hội kiến cũng như các hoạt động của vị Tổng thống đáng kính của nước Mỹ, tôi thấy lãnh đạo Việt Nam còn lợn cợn một số vấn đề chín chưa ra chín mà sống cũng không ra sống. Khi xem các vị tiếp một nguyên thủ tầm cỡ quốc tế, tôi có cảm giác như đang ăn sắn sượng. Không tài nào nuốt nổi. Mà cái củ sắn sượng này là do ông, bà Ngân và ông Trọng nhổ về nấu đãi cho cả dân tộc này chứ không ai khác.

Củ sắn sượng thứ nhất là của ông – Trần Đại Quang, Chủ tịch nước trước khi có kết quả bầu cử của dân – đã ngang nhiên đẩy tình thế đến chỗ Tổng Thống Mỹ Obama phải miễn cưỡng chào cờ của đảng Cộng sản Việt Nam. Không chừng với các ông, đó là một sự thông minh, khôn khéo và là một sự nhạy bén về tiếp giao chính trị. Tầm cỡ một Tổng thống của một siêu cường quốc khi sang Việt Nam thì vẫn bị ông chơi khăm phải cúi chào lá cờ Cộng sản, lá cờ mà người Mỹ ghét cay ghét đắng còn chính phủ Mỹ thì không công nhận.

Có thể vậy lắm chứ. Kiểu thông minh trong giới chính trị Việt Nam hay lẩn quẩn ở chỗ tìm một vị trí cao hơn người để chụp hình, sang ảnh ra thì thấy mình cao hơn người, rồi đứng cho oai vệ, diễn vai trang nghiêm, đẩy khách vào chỗ thụ động phải làm theo sự sắp đặt của mình… Đó là thành tích tiếp khách của các ông Cộng sản trên thế giới. Nhưng rất tiếc ông Quang ạ, bữa nay đã là những năm cuối thập niên thứ hai của thế kỉ 21.

Khi mà thế giới đã đi xa lắc xa lơ thì các ông còn ngồi tính toán khôn lõi những thứ không đáng có. Bởi giá trị của một chính khách không phải là khôn lõi hoặc léo hánh. Cũng như tầm vóc của một quốc gia không phải là nổ, nói dóc, khoe khoan như chúng ta đang nổ về tiềm lực kinh tế, chúng ta đang nói dóc về sự sáng suốt của đảng Cộng sản và chúng ta đang khoe khoan về cái gọi là “dân chủ đến thế là cùng” hay “dân chủ gấp vạn lần các nước tư bản”. Rất tiếc là các ông lại dẫm ngay vào vũng nước trâu của lịch sử. Các ông lại luôn mồm nổ, luôn mồm nói dóc và luôn mồm khoe khoan và léo hánh.

Và củ sắn sượng thứ hai là do ông Nguyễn Phú Trọng nấu cho dân tộc này khi ông ta ngồi chễm chệ và tỏ ra ngang hàng, thậm chí có chút bề trên với Tổng thống Obama. Giả sử như ông Trọng có quyền tối thượng trong nhà nước Cộng sản, thì các ông các bà cũng cần phải sáng suốt để thấy rằng cái quyền ấy chỉ có giá trị tại Việt Nam và khi đứng trên phương diện quốc tế nó không có ý nghĩa gì cả. Một Tổng bí thư đảng thì mãi mãi chỉ là Tổng bí thư đảng, làm sao có thể đứng ngang hàng với nguyên thủ. Một khi ông Trọng tỏ ra ngang hàng, thậm chí bề trên với ông Obama chỉ làm cho quốc tế nhận ra sự thiếu hiểu biết về nguyên tắc tiếp nguyên thủ quốc tế, họ dễ dàng nhận ra cái gốc dân cày, thô lỗ và hỗn láo của hệ thống cầm quyền Cộng sản mà lẽ ra các ông các bà phải khéo léo giấu nó đi.

Lại nữa, chuyện bà Kim Ngân mời ông Tổng thống đi thăm ao cá trong vườn nhà bác Hồ. Lẽ ra, các ông các bà nên dắt ông ấy đi thăm rừng vàng biển bạc, thăm biển miền Trung, biển mệnh danh đẹp nhất Việt Nam mới đúng chứ. Bất quá thì cùng nhau ngửi cá chết cho nó thể hiện cái tình đồng loại đồng cam cộng khổ giữa người lãnh đạo với nhân dân. Sao lại phải diễn một cách tốn kém dắt ông ấy vào thăm ao cá nhà bác Hồ. Điều này có ý nghĩa gì đâu trong lúc nhân dân miền Trung đang phải gồng lưng với biển chết, cá chết mà các ông các bà lại đi dắt người ta vào ao cá vô hồn kia!

Mà đã lỡ diễn thì cố gắng diễn cho có bài bản một chút, ai dè lại để lộ bản chất của dân nuôi lợn ra như vậy. Ông Tổng thống Mỹ cho cá ăn một cách tượng trưng, tao nhã và nhẹ nhàng. Sau đó ông nhường phần cho cá ăn cho bà Ngân. Đó là kiểu ga lăng của người Tây Phương. Đằng này bà Kim Ngân lại đối xử hết sức hồ đồ. Có cảm giác giống như bà đang dắt chồng của bà đi cho lợn ăn và bị chồng nạnh phần khó, bà nổi giận hắt luôn một thau cám vào chuồng. Ôi thôi là ốt dột không thể nào bàn. Củ sắn sượng này thực sự là quá vĩ đại và nó sẽ sống mãi trong sự nghiệp vinh quang của chúng ta!

Và ông Quang, tôi muốn khuyên ông một điều, ông cố gắng khuyên đám công an đàn em của ông bớt đánh dân đi, và ông nên gần dân một chút. Có ai mà đường đường là chủ nhà, chủ tịch của Việt Nam mà khi đi với một ông Tổng thống của một quốc gia cựu thù, cách chúng ta đến nửa vòng trái đât, vậy mà nhân dân lại vui mừng, reo hò, chen nhau bắt tay, chen nhau chụp hình chung với ông Tổng thống cựu thù kia mà bỏ ông đi một mình chẳng biết chui vào đâu như vậy! Rõ ràng là các ông đã tự tách mình ra khỏi nhân dân, không có sự gần gũi với nhân dân và nhân dân dường như không nhìn thấy sự có mặt của ông lúc đó.

Có khi nào ông tự đặt câu hỏi: Phải chăng dân không bầu mình nên chẳng thèm để ý đến mình? Và có khi nào ông thử đặt tình huống ông và ông Obama cùng tranh cử chức vị Chủ tịch nước Việt Nam do dân bầu? Tôi dám cược với ông là mặc dù Obama ở Mỹ nhưng ông ta sẽ chiếm tuyệt đại đa số phiếu bầu và sẽ đắc cử Chủ tịch nước Việt nam đấy! Ông thấy như vậy có nhục không hả ông?

Và có khi nào ông đặt câu hỏi: Tại sao một dân tộc bị nhồi sọ hơn nửa thế kỉ để căm thù đế quốc Mỹ lại yêu mến người Mỹ đến vậy? Tại sao các ông – những đảng viên ưu tú của đảng Cộng sản, đảng lãnh đạo tiên phong và luôn đi dưới ánh sáng thiên tài Hồ Chí Minh lại bị dân xem như không hề có mặt, dân coi như một đứa trẻ mồ côi hư hỏng như vậy?

Phải chăng dân tộc Việt Nam quá vọng ngoại, chỉ mê Mỹ, mê Tây mà không mê Việt Nam? Và phải chăng người Việt Nam đã quá khinh ghét Cộng sản? Xin thưa ông là cả hai câu hỏi trên đây đều không đúng vấn đề. Mà bản chất của vấn đề nằm chỗ khác.

Nếu nói dân Việt vọng ngoại thì hoàn toàn sai ông ạ, bởi suốt nhiều năm nay, họ đâu có vọng ai ngoài chuyện nghĩ đến một tương lai xán lạn của dân tộc và luôn giữ niềm tin ấy để sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ cho sự nghiệp dân tộc để rồi lại tiếp tục trả giá khi các ông có được ngày hôm nay. Nhưng bù vào sự hi sinh của nhân dân để che chở, bảo bọc lấy các ông thì các ông lại vọng Liên Xô, vọng Trung Quốc, vọng vào một thứ quốc tế Cộng sản vừa không tưởng vừa phản động, đánh mất bản sắc dân tộc.

Và nếu nói rằng nhân dân khinh các ông, tôi không hẳn tin vậy, bởi chỉ một bộ phận nhỏ nhân dân bị các ông ép đến đường cùng họ mới khinh bỉ các ông thôi, đại đa số nhân dân không đến mức khinh bỉ chế độ Cộng sản đâu, họ chỉ không chấp nhận chế độ Cộng sản và xem như đó là thứ tai họa, một loại tầm gởi trên cây lịch sử nhân loại, tránh càng xa càng tốt. Chính nhờ cái tâm lý tránh càng xa càng tốt trong nhân dân mà các ông còn tồn tại đến bây giờ, và điều đó biểu hiện rất rõ trong mối thâm tình mà nhân dân đã dành cho ông và ông Obama khi hai ông cùng đi chung trên đoạn đường có nhân dân đón tiếp. Họ chỉ đón mừng Obama, họ xem như ông không hề có mặt.

Sở dĩ tôi phải nói dài dòng với ông như vậy là vì thiện chí của tôi. Tôi vẫn luôn mong muốn ông được nhân dân gần gũi và tin cậy. Tôi vẫn luôn mong mỏi ông kịp thời phản tỉnh để lấy lại thể diện của chính ông và các đồng đảng của ông. Chí ít là làm cho nhân dân tin tưởng, gần gũi nhân dân và bỏ bớt thói tiểu nhân.

Tôi nói các ông có thói tiểu nhân là vì khi Mỹ người ta đã mở rộng tấm lòng, đã giải trừ cấm vận vũ khí, mở rộng ban giao và đầu tư vào Việt Nam trong thời gian tới, không ngoại trừ người ta sẽ viện trợ vũ khí, sẽ tài trợ cho các ông… Lẽ ra các ông dù không muốn cũng phải giữ thể diện, đằng này các ông ngăn chặn các nhà hoạt động dân chủ, nhà yêu nước một cách thô bạo, đưa công an đến chặn cửa không cho các nhà hoạt động đến gặp mặt theo lời mời của Tổng thống Mỹ. Các ông làm vậy không sợ người ta khinh các ông sao?

Nghĩ cũng mừng cho dân tộc mà buồn cho các ông. Bởi dân tộc này đủ sáng suốt để vượt qua nửa thế kỉ tuyên truyền, nhồi sọ của các ông mà xông ra đường bắt tay với thế giới tiến bộ. Và cũng buồn cho các ông vì các ông được công du sang các nước văn minh, được “đi một ngày đàng học một sàng khôn”, vậy mà khi cần tỏ cái khôn thì các ông lại hổ lốn và thô thiển một cách không kìm hãm được.

Lần này, nhân dân Việt Nam sẽ được thế giới chìa tay đón nhận như một người bạn tiến bộ. Nhưng các ông lại bị thế giới coi khinh. Vậy thôi, chuyện gì đến rồi cũng phải đến! Các ông tự làm tự chịu thôi, đành vậy!


Phân tích thông điệp của TT Obama gửi các bạn trẻ Việt

Tổng thống Obama đã có một buổi giao lưu giới trẻ tại Việt nam.Ông đã truyền tải đến cho giới trẻ những ý tưởng sâu sắc,mong rằng các bạn trẻ Việt có thể hiểu và thực hiện được.Góp phần giúp đất nước trở nên tốt đẹp hơn.


“Nỗi sợ chủ nghĩa cộng sản đã đưa chúng ta tới một cuộc chiến.”

Rất rõ ràng và thẳng thắn! Hỡi Nhân dân Việt Nam, nhất là toàn thể các bạn trẻ trong bất cứ cương vị nào của đất nước, dù là quân đội hay công an, dù là cựu chiến binh hay các binh sĩ đang bảo vệ đất nước chống giặc Tàu xâm lược, hãy nghe cho rõ một lần nữa và đừng mơ hồ nữa:

Mỹ đã đến Việt Nam để chống lại chủ nghĩa cộng sản đang đe dọa xích hoá toàn cầu thời đó, chứ không phải để xâm lược, cướp đất, cướp biển, tàn phá kinh tế và môi trường sống của người Việt Nam như bọn bành trướng Bắc kinh (lời của Bộ chính trị VC) đâu:

“Vào một thời điểm khác, việc đánh đuổi thực dân đã đưa chúng ta xích lại gần nhau. Chiến tranh lạnh và nỗi lo sợ với chủ nghĩa cộng sản đã đưa chúng ta tới một cuộc chiến.” 

Chính “nỗi lo sợ chũ nghĩa cộng sản” đã đưa Mỹ, Việt Nam Cộng Hoà, và nhân dân Miền Bắc bị bè nhóm cộng sản dưới sự thống lĩnh của Cộng Sản Quốc Tế Tàu Nga vào một cuộc chiến tương tàn. Ngày nay, chủ nghĩa cộng sản quốc tế đã phá sản tại chính cái nôi của nó, thì không có lý do gì người Việt Nam, nhất là tuổi trẻ Việt Nam lại tiếp tục để cho mình bị dẫn dắt bởi cái tàn dư của chủ nghĩa cộng sản do một nhóm người khoảng vài trăm ngàn người xỏ mũi nữa. Thật ra họ không đông lắm, nếu tính toàn bộ Uỷ Viên Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam thôi thì chỉ khoảng vài trăm người, trên cùng là Bộ Chính Trị chừng 16 người mà thôi. Vậy thì tại sao gần một tỷ người lại bị một nhóm nhỏ xíu như vậy bịt mắt, xỏ mũi muốn dắt đi đâu thì đi? 

Hãy dùng lý trí và óc phán đoán của các bạn, tìm đọc những tư liệu và bằng chứng về chủ nghĩa cộng sản tại cựu Liên Sô, Trung Quốc, Việt Nam trước và sau 1975, Bắc Triều Tiên, Cuba… và các tội ác giết hàng trăm triệu người, thanh trừng, khủng bố và sự nghèo đói mà chủ nghĩa này đã gieo rắt trên thế giới nói chung và tại Việt Nam nói riêng. Tài liệu và phim ảnh, videos đầy dẫy trên Internet và tại các thư viện trên khắp thế giới bằng đủ mọi thứ tiếng! Mà cũng không cần tìm bằng chứng đâu cho xa để khỏi cho rằng không có cơ sở: ở Việt Nam ai mà chẳng biết chính Lê Duẫn đã công nhận “Ta đánh Mỹ cũng là đánh cho Liên Sô và Trung Quốc”, có nghĩa là Bắc Việt đã cũng với Liên Sô và Trung Quốc đánh Mỹ để thực hiện chủ nghĩa cộng sản quốc tế. Điều đó đã quá rõ ràng và chính câu nói hoạch toẹt này đã được ghi lại trên lăng mộ của Lê Duẫn! 

Một bằng chứng khác là sau khi chiếm được thành trì của tự do, dân chủ và nhân quyền là Việt Nam Cộng Hoà nhân dịp Mỹ thay đổi chiến lược chống cộng bằng cách rút quân và chấm dứt chi viện cho VNCH, nhằm phá tan liên minh Sô Trung, thay đổi và chuyển hoá Liên Sô và Trung Cộng để hoá giải bài toán cộng sản (hiện đã thành công), cộng sản Bắc Việt và tổ chức tay sai Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam của chúng đã phá bỏ Hiệp Định Hoà Bình Hoà Giải Paris đã ký kết năm 1973 như một dàn xếp để Mỹ rút quân, chấm dứt cuộc chiến chống cộng nhưng bị ngộ nhận tại Miền Nam Việt Nam, để xua quân xâm lược VNCH, một quốc gia tự do có chủ quyền và là đồng minh của Mỹ trong thế giới tự do. Bằng chứng về mục tiêu chiến tranh xâm lược VNCH của Việt Cộng là để thực hiện chủ nghĩa cộng sản cùng với Liên Sô và Trung Quốc đã được chứng minh rõ ràng một lần nữa khi cộng sản Bắc Việt giải tán ngay MTGPMNVN và áp đặt chủ nghĩa cộng sản trên cả nước bằng cách sửa đổi Hiến Pháp, đổi tên nước thành nước “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” thực hiện kế hoạch 5 năm nhằm đưa nước Việt Nam thành một nước cộng sản, đặt đảng cộng sản lên thành một đảng thống trị duy nhất duy nhất và độc tôn trong điều 4 Hiến Pháp, tiêu diệt cơ sở tư bản dân tộc chân chính, công bằng, lương thiện truyền thống vừa chớm nở tại Miền Nam (sau khi đã tiêu diệt toàn bộ nền tư bản dân tộc tại Miền Bắc sau 1954). Đó là sự thực lịch sử rõ ràng mà toàn dân vẫn còn thấy, còn nhớ, chứ không phải trong sách vở mà thôi!

Ngày nay, sau khi chủ nghĩa cộng sản đã hoàn toàn phá sản tại chính cái nôi của nó, và Liên Sô đã tan rã, chỉ còn lại nước Nga đã chuyển hoá thành một nhà nước độc tài toàn trị không cộng sản, mất phương hướng, và Trung Cộng thì tuy lý tưởng cộng sản không còn nữa vì đã biến thành một nhà nước tư bản đỏ chuyên chế, tàn bạo và nguy hiểm cho nền hoà bình của thế giới nói chung, và Việt Nam nói riêng, thì toàn dân Việt Nam, nhất là giới trẻ Việt Nam phải làm gì để phục hưng và phát triển đất nước?

Nhưng phục hưng và phát triển tuy là hai mục tiêu chủ yếu nhưng chưa cấp bách bằng mục tiêu cứu nước khỏi họa Bắc Thuộc một lần nữa! Làm sao để cứu đất, cứu biển, cứu đảo, cứu ngư dân, và cứu giòng sông huyết mạch Cửu Long (Mê-Kông), vựa lúa Nam Bộ và đàn cá nuôi sống bởi chính giòng sông này đang bị kẻ thù truyền kiếp của dân tộc ta khống chế?

Ai là thù? Ai là bạn của chúng ta? Ai là những người đang cản trở công cuộc cứu nước khỏi nạn ngoại xâm, Bắc thuộc? Ai đang làm băng hoại, tàn phá đất nước của chúng mình? Ai đang hèn với giặc, ác với dân? Ai đang phong tỏa sự giao tiếp đối thoại của người dân để xây dựng và bảo vệ đất nước ? Ai đang độc chiếm mọi cơ hội làm giàu, tài nguyên thiên nhiên, từ đất đai cho đến biển rừng? Ai nắm trong tay mọi công ty quốc doanh để rồi tự mình cổ phần hoá, tư hữu hoá, mua bán sang nhượng cổ phần với giá rẽ mạt để chia nhau độc chiếm tài sản của nhân dân và quốc gia? Ai nắm trong tay quyền mua bán, hợp tác, du học, vào các trường đặc quyền và đổi chác với tư bản nước ngoài để thu lợi về cho mình, con cháu và bè nhóm của mình? Những ai đã cấu thành cái gọi là các nhóm lợi ích, các nhóm đặc quyền đặc lợi trong xã hội Việt Nam hiện nay?

Cái gì đã khiến cho họ có được những đặc quyền đặc lợi đó?

Học vấn? Bằng cấp? Thể lực? Tôn giáo? Thành phần giai cấp? Đảng tịch, hay là cái gì? 

Nếu thực là có công với đất nước thì công đó là công gì? Công đi theo “cách mạng” cộng sản và “chống Mỹ cứu nước” trong cuộc chiến tranh vừa qua ư? Nếu quả là vậy thì TT Mỹ Barack Obama đến đây để làm gì? Nếu quả là vậy thì câu phát biểu rõ ràng và mạch lạc này là gì: “nỗi lo sợ chủ nghĩa cộng sản đã đưa chúng ta tới một cuộc chiến.”? Chỉ có Mỹ sợ cộng sản không chứ chúng ta không sợ sao?

Nếu chúng ta không sợ cộng sản như Mỹ, nếu chúng ta vẫn cứ muốn thực hiện chủ nghĩa cộng sản, thì hãy mạnh dạn đuổi Mỹ một lần nữa đi và hãy cùng Đảng Cộng Sản Việt Nam và Trung Quốc sát cánh thực hiện chủ nghĩa cộng sản

Còn nếu không thì hãy sáng suốt và bình tĩnh suy gẫm câu nói trong diễn văn của TT Mỹ Barack Obama và các câu hỏi tôi đã nêu ra trên đây cho các bạn và hành động!

Đừng chần chừ do dự nữa vì vận nước và tương lai của các bạn không còn chờ được nữa!





Vũ Thất
neo

No comments:

Post a Comment