Ngày xưa,em học thơ Quang Dũng,
Thầy giảng say sưa thật hào hùng .
Thoạt nghe em thấy quá mông lung,
Nào nhớ, nào thương, chốn bão bùng!
Thương người lính trận nhiều nhung nhớ,
Me già, em dại, người yêu thơ.
Nỗi lo canh cánh chiều cô quạnh,
Chiến tranh làm tan vở giấc mơ!
Giặc đến điêu tàn bao thôn xóm,
Trai thời binh lửa phải chia ly!
Từ giả bút nghiên, vào chiến trận,
Thương người em nhỏ tuổi xuân thì
Em ở Thành Sơn chạy giặc về,
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi ...( * )
Thuở ấy nào em có biết gì,
Học bài cho thuộc để đi thi...
Bài thơ đã in vào tâm trí,
Vẫn nhớ,vẫn ghi mãi trong lòng
Hiểu thế nào là nổi nhớ mong,
Và chờ đợi; khổ đau; mất mát! .
Bên anh, em hiểu thêm nhiều lắm
Sự tù đày chồng chất bao năm,
Ngàn đau thương, muôn nỗi nhọc nhằn,
Nơi gió núi mưa rừng vây phủ.
Nghe anh kể,em buồn bật khóc,
Thương thân anh, đày đọa trong tù,
Không đủ ấm,rách tơi từng mảnh,
Co ro ngồi, đong lạnh tàn thu!!
Bữa cơm chỉ vắt cơm,lát củ,
Cơn khát về, nắng rát thịt da!
Ngày lao động,đêm nằm trăn trở,
Người yêu xa, thương nhớ mẹ già
Én còn bay, mai vàng có nở,
Đã bao lần xuân đến, nào hay
Chín năm dài nếm mật nằm gai,
Thân gầy rộc,hao đời trai trẻ.
Bạn bè anh,cùng chung điếu thuốc,
Tựa lưng nhau uất hận dâng tràn,
Giặc tham tàn sao quá dã man?
Đem chia cắt đau thương đất Mẹ!
Thương anh lắm - Khi em nhìn thấy,
Mắt anh buồn dõi tận xa xăm,
Đàn buông dây,cung nhạc thăng trầm
Đêm mộng mị không tròn giấc ngủ.
Xin thôi buồn, có em bên cạnh,
Cùng đi chung một hướng ngày mai,
Tay trong tay, trên bước đường dài
Xua tan những bóng ma tăm tối!
(* Thơ Trần Quang Dũng )
lethihaanh
|
Tuesday, June 23, 2015
Thương anh
Labels:
Thơ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment