Gia chánh

Tuesday, September 20, 2016

Những hoàn cảnh quá khác biệt trên quê hương Việt Nam hôm nay



Cả hai cùng là người Việt. Cả hai cùng sống dưới 1 chế độ. Cả hai đều liên quan tới tiền thuế, kẻ xài người nộp. Cả hai đều từ trần. Nhưng, xe đưa xác thì không như nhau: Kẻ xài thuế có xe kéo pháo. Còn người đóng thuế thì đã có xe thồ...
Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng – An ninh Võ Trọng Việt bảo rằng “Lãnh đạo to hơn phải đi xe ngon hơn” là bởi cái tiêu chuẩn không như nhau đó chăng? Hay bởi QH hiểu rõ ẩn nghĩa của điều 4 hiến pháp?

Fb Đinh Tấn Lực

Ba bài viết, ba cảnh đời. Xin chịu khó đọc hết.

Điền Phương Thảo - GNsP 

Đảng biếu chó. Tranh Babui.

Đất Nước Đang Phủ Một Màu Tang!
Tôi đã thấy gì trên quê hương?
Đôi dép râu và cái nón cối
Rừng rú kéo về gây đau thương
Xanh xao lạc hậu và nghèo đói!
Kế tiếp tôi thấy toàn dối trá
Những con người ngu dốt tham lam
Chúng bắt đầu đểu cáng chó má
Chúng nhuộm đỏ toàn nước Việt Nam!
Chúng trả thù chia rẻ vong bản
Chúng biến nước ta thành nhà tù
Chúng ôm hôn quỳ lạy đại Hán
Và bắt đầu chính sách đui mù!
Bốn mươi mốt năm sau tôi thấy
Xác người chết vì lao bó chiếu
Mặc tình cho truyền nhiểm lây lan
Đi qua phố thị như chế giễu!
Đất nước đang phủ một màu tang!
Tôi lặng người rất lâu trước bức ảnh người đàn ông chở một thi thể người bó chiếu trên một chiếc xe honda cũ.


Có nơi nào tủi buồn như quê tôi
Xác người đàn bà bó chiếu sau xe
Con bệnh nhà nghèo lao phổi nan y
Dưới bóng mặt trời còn thở than chi

Đó nơi này nhục nhằn như hôm nay
Khóc người đàn bà mệnh bạc Sơn La
Thành phố tượng đài ngàn tỷ cho ai
Khuyến mãi một thời “rực rỡ” ma trơi

Đã đến chưa thiên đường mù lạc lối
Nghĩa lý gì Chúa Phật cũng niêm phong
Thi sĩ sống dậy liệu còn có hỏi
Bao giờ dân mình mới biết lớn khôn

Người đàn bà không bầu trời đôi cánh gãy
Đã chết rồi quy trách nhiệm chỉ đắng cay
Đất nước kiệt quệ núi sông ai cưu mang
Lời nhắn một người số phận không xe tang

Người đàn bà đâu xe tang đâu huyệt mộ
Thoát khỏi cuộc đời dấu lặng hết khổ đau
Mặc đất nước có khối điều không vào đâu
Đầy tớ quá giàu kiếp chủ đành phơi thây.
Bức ảnh không hề cho thấy gương mặt của hai nhân vật chính nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được có sự thống khổ nào vượt trên cảnh tượng đã diễn ra trong bức ảnh.
Tôi đã từng nghe câu “nghèo đến nỗi chết phải bó chiếu” nhưng kỳ thực đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Người chết được bó chiếu đặt sau xe và được giữ chặt bằng những sợi dây thun màu đen tựa như cột một con heo, con gà, hay một món hàng. Không hơn. Không kém.
Đôi chân người chết xỏ đôi dép nhựa thò ra ngoài. Trơ vơ! Chông chênh! Nhưng chính nhờ đôi chân này mà mọi người biết đó là một CON NGƯỜI , Trời ạ!

Người chết thì không còn cảm giác gì. Chết là vĩnh viễn xa rời kiếp nhân sinh nhọc nhằn khổ lụy. Nhưng hẳn là người đàn ông phải nuốt ngược nướt mắt vào lòng khi phải đưa xác người thân trở về trong một hoàn cảnh khốn cùng như không thể khốn cùng hơn.
Thuở còn đi học, tôi đã rất xúc động khi đọc đoạn văn nói về cái chết của lão Hạc của tác giả Nam Cao. Lão Hạc chết rất đau đớn. Lão Hạc sống một đời nghèo khó cơ cực lại còn đau ốm. Lão ăn củ chuối, ăn sung muối cho qua ngày nhưng rồi cũng chẳng còn cái gì để ăn. Lão Hạc có một mảnh vườn nhưng lão không muốn bán vì muốn để dành cho đứa con trai sau này còn lấy vợ. Do vậy mà lão phải chọn cái chết. Lão đã ăn bả chó để tự giải thoát kiếp sống nghèo . “ Lão Hạc đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, nảy lên. Hai người đàn ông lực lưỡng phải đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội” là đoạn văn đã gây nhiều xúc động nặng nề trong lòng tôi.
Rồi tôi được nghe các cô giáo dạy Văn cũng như các nhà phê bình văn học thời đó phân tích rằng trong chế độ nửa thực dân nửa phong kiến cũ, cuộc sống của người nông dân cơ cực, bế tắc và đen tối. Sở dĩ như thế là vì lúc đó họ chưa có ánh sáng của Đảng Cộng Sản dẫn đường , rằng thì cuộc sống của họ sẽ khởi sắc, sẽ ấm no hạnh phúc từ sau Cách Mạng Tháng Tám thành công.

Theo một bản tin được đăng trên báo An ninh thủ đô vào ngày 23-01-2016 cho biết “phát biểu tại phiên thảo luận tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XII, Chủ tịch Hội Nông dân Việt Nam Nguyễn Quốc Cường nêu lên những thực trạng đáng buồn về đời sống người nông dân Việt Nam khi hiện nay, thu nhập ngày càng giảm; lao động trẻ muốn thoát ly nông thôn, nguồn gốc nông dân; khoa học kỹ thuật còn cách xa ruộng, vườn…”
Do việc quản lý yếu kém của nhà nước nên người nông dân gặp khó khăn trong việc tiêu thụ nông sản, đồng thời họ không được quyền “định giá nông sản” là những vấn nạn mà người nông dân thường xuyên phải đối mặt. Ngoài ra, họ còn phải chịu nạn sưu thuế chẳng khác gì thời của anh Pha, chị Dậu vì “ ngoài việc chịu “thuế lạm phát” hàng năm ở mức hai con số, những chính sách bảo hộ và thuế chồng lên thuế đang khiến mỗi người dân Việt Nam gánh chịu tỉ lệ thuế phí/GDP cao gấp từ 1,4 đến 3 lần so với các nước khác trong khu vực”. 
Còn đó nỗi đau đáu về cuộc sống của người nông dân Việt nam, đặc biệt nếu họ thuộc nông dân vùng núi, vùng sâu vùng xa như Sơn La thì nỗi cơ cực càng bội phần. Do vậy, việc phải bó chiếu đưa thi thể người thân về nhà bằng xe máy là điều không khó hiểu.
Bức ảnh đầy thương tâm trên được lan truyền nhanh chóng trên các phương tiện truyền thông. Có rất nhiều lời bình tỏ ý xót thương, cũng có những lời trách móc bệnh viện …Thế nhưng theo thiển ý của tôi, có lẽ chúng ta chưa chạm thấu cái cốt lõi của vấn đề …
Điều tôi muốn nói là nếu như ngày trước tôi được dạy rằng sở dĩ đời sống của người nông dân Việt Nam nói riêng và người dân Việt Nam nói chung dưới thời thực dân nửa phong kiến phải chịu đựng nhiều bất công, đói khổ là do sự thống trị của bọn cường hào ác bá , thì giờ đây , chúng ta phải nhìn thấy cái cơ chế nào, cái đường lối lãnh đạo nào khiến cuộc sống người dân từ lúc sống cho đến khi chết không hơn gì một con súc vật ?
Tôi xin…tôi tha thiết xin những Nam Cao, Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan…của thời đại hãy nói, hãy viết về những gì mình thấy, mình cảm nhận để không hổ mặt với các bậc tiền nhân – những người đã dám“đâm mấy thằng gian bút chẳng tà” để cuộc sống này được tốt hơn , người dân được ấm no hạnh phúc.
Và để đừng có thêm một đôi chân lạnh cứng còn nào phải “chạy rong” giữa cõi trần ai trước khi về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Điền Phương Thảo - GNsP
15/9/2016

CHÙA LIÊN TRÌ: VỊ HÒA THƯỢNG TRỞ VỀ CHỨNG KIẾN CẢNH CHÙA ĐỔ NÁT
#GNsP -
Vị Hòa Thượng đã qua tuổi “Thất thập cổ lai hy” đau xót chứng kiến cảnh ngôi Chùa mà mình đã sống 50 năm qua, nay thành một đống hoang tàn đổ nát. Cảnh tượng thương tâm đập vào mắt thầy Thích Không Tánh vào sáng ngày 17.09, khiến Thầy một lần nữa lên cơn đau tim và không thể nói được gì nhiều.

Sau khi tìm cách ra khỏi bệnh viện, do lực lượng an ninh trấn áp Thầy vào đó, trở về tạm trú tại Chùa Giác Hoa, thì đây là lần đầu tiên Thầy trở về lại ngôi Chùa của mình để tái xác quyết sự đê tiện mà nhà cầm quyền cộng sản vô thần đã gây ra cho Chùa vào sáng ngày 08.09.

Toàn cảnh ngôi Chùa giờ là một đống đổ nát, ngổn ngang gạch vụn. Những cây thiêng của nhà Chùa đã bị chặt phá tang hoang. Bụi tre già ghi dấu ấn bao năm, nằm hiền hòa bên những dãy phòng ngủ giờ ra tan tác.

Bằng cảm nhận linh thiêng, Thầy lần trên những đống gạnh vụn, tìm tới nơi từng là chánh điện, ngay bàn thờ Phật Thích Ca, thắp lên 3 nén nhang tỏ lòng thành kính trước Đức Phật.

Tượng Phật nay không còn, bàn thờ bị đập phá, quỳ trên đống đổ nát, Thầy thành tâm khấn vái tạ tội cho những con người vô thần đã xúc phạm Đức Phật. Những kẻ vô thần chỉ có thể phá được Chùa, đạp đổ bàn thờ Phật nhưng không thể giết được Phật trong lòng Thầy. Hai hàng nước mắt rưng rưng, Thầy khấn vái trước Đức Phật hiện hữu trong bao la Đất Trời và cầu siêu cho các vong linh đã bị những kẻ vô thần xúc phạm.

Bằng giọng xúc động nghẹn ngào Thầy nói: “nhà cầm quyền này quá ác tâm! Không còn gì hết. Tất cả chỉ còn đống đổ nát. Bằng mọi cách Thầy phải trở về đây để kính Phật. Thầy đã ở ngôi Chùa này 50 năm rồi. Giờ chẳng còn gì!”

Thẫn thờ dò từng bước đi trên đổ đống đổ nát, Thầy tìm lại với những dấu ấn kỷ niệm xưa. Vừa chỉ tay vào đổ đổ nát vừa nói: “đây là phòng khách, kia là phòng ngủ, kia là nhà bếp….” Phút chốc trong một ngày không còn lại gì. Tất cả chỉ còn là một đống đổ nát như bị dội bom.

Bầy chim bồ câu bắt được bóng dáng của vị ân sư, vội vã ríu rít gọi nhau bay về. Không còn mái Chùa để đậu, cũng không còn chuồng để trú, chúng đậu tạm trên những sợi dây điện. Bầy chim bồ câu này trước đây lên đến 100 con. Chúng được Thầy cho ăn, có nơi cư trú, sau khi Chùa bị phá chúng cũng chịu chung cảnh tan tác lạc đàn.

Thầy hướng tay vẫy gọi đàn chim bồ câu và nói: “mấy Phật tử kể lại sau khi Chùa bị phá, những con chim bồ câu này bị chúng nó bắn, giết làm thịt. Giờ chỉ còn nhiêu đây!”

Những con chim bồ câu mang biểu tượng của hòa bình đã bị bắn – giết…

Pv. GNsP
14292447_1103693493083407_1217391875903455513_n.jpg

14316780_1103693283083428_3789456197331277912_n.jpg

14359217_1103693433083413_7321900482740422243_n.jpg
14322554_1103692813083475_142912318362589497_n.jpg
14322781_1103693593083397_7494887019094668183_n.jpg
14368742_1103692973083459_7658416666952690156_n.jpg
14370435_1103693103083446_13630438121844200_n.jpg
14344119_1103693796416710_3917307168529048099_n.jpg


14354886_1103693393083417_217665567002321785_n.jpg

Hết Sư Quốc doanh rồi lại đến Cha Đại gia !!! ...

Người Công giáo Hải ngoại và Việt Nam phẫn nộ về Tiệc mừng Thân Mẫu đức cha Miền tây Sông nước nghèo khổ Mytho!






Những ngày qua Cộng đồng Công giáo trong nước và Hải ngoại rất phẫn nộ bức xúc về Hình ảnh thánh lễ Mừng đại thọ Bà Cố Maria Madalena thân mẫu Đức Cha Phêrô Nguyễn Văn Khảm, giám mục Mỹ Tho, ngày 6.8.2016 tại nhà thờ An Nhơn, TGP Sài Gòn. Với sự hiện diện gần 100 Linh mục và 1000 khách mời đặc biệt hiện diện.

Sau khi xem qua những hình ảnh về thánh lễ Mừng đại thọ Bà Cố Maria Madalena thân mẫu Đức Cha Phêrô rất nhiều người gửi Email đến và comment trên Facebook rất nhiều phẫn nộ bức xúc trong tiệc mừng Sang “chảnh” mâm cổ quá lãng phí… 

Nhà có con làm Đức giám mục có khác. 
Xã hội khg bao giờ tiến lên, nếu 96 triệu dân nghĩ như bạn … Đức Thánh Cha có bao giờ làm như thế kg ? …Các Giám mục ở nước văn minh, có làm như thế kg? hoàn toàn là không, chỉ có người viêt, yêu thích và muốn giữ cái phong kiến chỉ vì ích kỷ …
Mừng – con mừng – mà buồn con cũng buồn – miệng thế gian con không biết nói thế nào cả – chỉ mong đơn giản hơn và ước chi cổ đầy đó chia sớt bớt cho người nghèo.


Mẹ Teresa vừa được phong Thánh là vì Mẹ đã gánh nặng Người Nghèo của Chúa nơi trần gian chứ Mẹ đã không gánh những bữa tiệc linh đình này của Giáo Hội.

Báo hiếu có cần phải rùm beng thế này không Giám Mục Khảm!



Thảo kính cha mẹ là điều răn thứ 4.nhưng khi xem những hình ảnh này chạnh lòng tôi nghĩ đến Đức Cha Hợp gp Vinh và những người dân miền Trung. buồ̀n!!!


Trong Thánh Kinh, Chúa đã phán với các tông đồ rằng, các ngươi đi theo ta thì phải bỏ cha bỏ mẹ…Và không có tông đồ nào chọn con đường đi theo Chúa rồi mà trở về làm tiệc thọ cho cha mẹ cả. Bài giảng này ai đi nhà thờ mỗi tuần mà không nghe mấy linh mục giảng ít nhất là 1 lần.


Ai đói thì đói ta ăn ngon cứ ăn…  Vậy mà giảng về mẹ Teresa caculta hay thiệt


Cha mẹ tôi thường dạy rằng : ” con trả hiếu cho cha mẹ, bằng cách con sống nên người, kg trộm cắp, kg tù tội, kg làm cho Cha mẹ phải lẩn tránh khi ra ngoài đường vì tiếng xấu của con, đó là đã trả hiếu cho đấng sinh thành rồi …” đừng tiệc tùng to lớn, đừng khoe rằng ta làm làm tiệc lớn , đãi nhiều khách để rồi thế giới lời to, tiếng nhỏ, cha mẹ nhục lắm … và chúng tôi đã trả công nuôi dưỡng Cha mẹ bằng những tấm bằng ĐH và những tiếng thơm chúng tôi làm cho XH … .Sau này tôi cũng sẽ dạy con tôi như thế

Có con đi tu củng đã thiệt chớ, Phải chi được mẹ Teresa chia sẻ cho chút ơn biết khó nghèo “I don’t like it”

Giáo dân còn biết bao nhiêu người đói khổ sao kg dùng tiền nầy mà giúp cho họ làm gì mà phô trương vậy .

Dân thì nghèo khổ, Giám muc lúc nào cũng hô hào sống nghèo khổ chỉ mị dân thôi. Thực tế thì khác hẵn những gì rao giảng tin mừng. Tu vì bản thân mình là chính.


…. Nếu là người nghèo thì sao nhỉ! Đây có phải là chứng nhân ko. Vậy mà giảng về Mẹ Têrêxa Calcutta hay lắm… giả tạo thật đó đức cha Phêrô ơi.!!!

Nhóm Phóng Viên 




No comments:

Post a Comment