Gia chánh

Thursday, May 31, 2018

5 Lợi Ích Bất Ngờ Khi Ngủ Không Kê Gối

Ngủ không gối mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe như giúp tuần hoàn máu vùng đầu, cổ, giảm đau cơ, nếp nhăn…

Ngủ với chiếc gối quá cao dễ bị vẹo cổ, gù, thậm chí dẫn đến bệnh đốt sống cổ. Nhưng nếu dùng gối quá thấp, lượng máu lên não quá nhiều dẫn đến nguy cơ mạch máu bị sung huyết, gây sưng mặt, mí mắt bị “húp” khi thức dậy.
Vì vậy, nếu gặp đang gặp phải những vấn đề này, bạn nên trải nghiệm một giấc ngủ không cần kê gối.

1. Hô hấp dễ dàng

Khi nằm gối, luồng không khí qua hệ hô hấp sẽ giảm đáng kể, gây ra tình trạng ngưng thở khi ngủ hay đau đầu lúc thức dậy.


2. Có lợi cho cột sống
Sử dụng gối cao sẽ làm biến dạng vị trí của cột sống, gây đau ở lưng và căng cơ thường xuyên.

Nếu đang gặp những vấn đề liên quan tới cột sống, bạn hạn chế hoặc không nên sử dụng gối khi ngủ.

3. Hỗ trợ tuần hoàn máu vùng đầu, cổ

Ngủ không có gối giúp tăng lưu lượng máu tới vùng cổ và đầu. Bên cạnh đó, việc ngủ không gối còn giúp ngăn ngừa chứng đau nhức cổ mỗi khi thức dậy

4. Giảm đau cơ
Khi ngủ, các cơ vùng cổ, vai gáy sẽ thả lỏng. Nếu sử dụng gối, đồng nghĩa cơ và gân phải “làm việc thêm giờ”, chính điều này làm gia tăng các cơn đau cơ.
Nếu cơ cổ, gân căng quá mức trong thời gian dài, cơn đau biến thành mạn tính, khó chữa trị.

5. Giảm nếp nhăn
Mọi người thường có thói quen quay trái, phải hoặc úp mặt vào gối khi ngủ. Đây chính là nguyên nhân nếp nhăn xuất hiện.

Ngoài ra, việc tiếp xúc với gối nhiều giờ sẽ khiến các lỗ chân lông trên mặt khó lưu thông khí, gây bít, dễ hình thành mụn.

Tập không kê gối khi ngủ
Với nhiều người, ngủ không kê gối là khá khó khăn. Nếu muốn hình thành thói quen này, bạn hãy thực hiện những bước sau:
– Ban đầu, bạn chưa nên chuyển ngay lập tức sang ngủ không gối vì sẽ gây mất ngủ.
– Trong vài tuần đầu tiên, bạn có thể sử dụng một chiếc khăn gấp nhiều lớp để kê đầu. Sau đó, bạn hạ thấp dần độ cao của những chiếc khăn cho tới khi quen dần với việc ngủ ở mặt bằng.
– Ngoài ra, ngủ không kê gối, kết hợp luyện tập những bài tập cơ, cột sống sẽ có lợi cho sức khỏe.

Nếu bạn quen ngủ có gối, hãy chuẩn bị chiếc gối đúng quy cách để có giấc ngủ trọn vẹn. TheoYourhealth, một chiếc gối “chuẩn” có chiều cao cao từ 8-15cm, rộng 30cm, dài 60cm.

Gối không nên quá cứng hoặc quá mềm. Nếu gối quá cứng sẽ chèn vào dây thần kinh ở gáy, gây cảm giác tê, đau, ảnh hưởng đến quá trình tuần hoàn máu lên não. Nếu gối quá mềm, khi nằm nghiêng, đầu sẽ bị lún sâu xuống, ảnh hưởng đến hô hấp.
H.H
dkn.tv

Đơn giản chỉ là...Mẹ

Những chuyện ngắn, mời xem lại để không quên tình mẹ ...

      
Câu chuyện thứ 1 : CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ … MẸ
(Đọc thấy trên FB KTS Lê Minh Hưng)

Trong 1 gia đình đông con:
- "Mẹ ơi ! Con muốn mua xe máy, mẹ mua cho con nhé !" -"Con muốn học anh văn !" -"Con muốn 1 cái váy mới !" -"Con cần 1 cái laptop mẹ à !"
- "Ừ, để mẹ lo"
20 năm sau:
- "Mẹ ơi! Con muốn làm chính trị gia, mẹ ủng hộ con nhé !" -"Con muốn học thạc sĩ, mẹ lo cho con nhé !" -"Con muốn làm ca sĩ !" -"Con muốn mở công ty điện tử !"
- "Ừ, để mẹ lo"
30 năm sau:
- "Mấy đứa có khỏe không ?" - "Con chuẩn bị đi họp rồi, mẹ sang nhà chú Ba chơi nha !" -"Con sắp đi làm đồ án, mẹ sang nhà em Tư nha" -"Con đi lưu diễn, mẹ sang nhà chú Út nha !" -"Con bận rộn rối trí lắm mẹ à ! Híc .."

- "Ừ, để mẹ tự lo..."


Câu chuyện thứ 2 : MỘT MÌNH MẸ
--- From: Xuan Canh Ta 
Subject: Chuyện ngắn chạm đến tim


Chiến tranh ác liệt. Bố ra chiến trường. Mẹ cô độc dắt con lánh nạn khắp nơi. Hòa bình. Bố không trở về. Mẹ khóc hằng đêm trong ngóng mong. 
Năm năm sau, mẹ quyết định lập bàn thờ, di ảnh bố.
Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ.
Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về !
Tất cả chợt vỡ oà......
Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ ...mẹ lại một mình.


Câu chuyện thứ 3 : MẸ GHẺ
Khi em 6 tuổi, theo cha về với mẹ ghẻ, làm đủ việc mà vết roi mới chồng lên dấu đòn cũ...
Dì muộn chồng, quá dữ dằn, ruột thịt chẳng ai muốn gần, đành lấy cha... Em 15 tuổi, cha mất. Đinh ninh em bỏ đi, ngày mở cửa mả, Dì đuổi khéo :
- Có muốn về với bà ngoại mày không ? 
Em cúi đầu, nói trong nước mắt: 
- Con đi rồi, mẹ ở với ai ?
Từ sau câu nói, bà mẹ ghẻ trầm tư, về, đi chùa, ăn chay. 
Em trở thành cậu ấm, rồi thành một thạc sĩ, mẹ con thân thương, đổi thay như phép màu.


Câu chuyện thứ 4 : PHẤN SON

Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không ?…"
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.


Câu chuyện thứ 5 : CUA RANG MUỐI

Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu.
Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, mua cua biển gạch son, rang muối, mời mẹ. Các con vui :
- Cua biển rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém :
- Còn răng đâu mà ăn ! 


Câu chuyện thứ 6 : VÒNG CẨM THẠCH
(Jang My) 

Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm mọi cách nói thôi, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen sạm, nhăn nheo, mẹ vẫn chưa một lần có để đeo.
Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía , cười :
- Mẹ già rồi, tay nhăn nheo, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui !
Chị em rưng rưng…


Câu chuyện thứ 7 : XÓT XA
Tần tảo dành dụm những đồng tiền từ mớ rau, củ khoai, con cá, con tôm bắt được, gởi lên cho chị Hai ăn học. Trãi dài năm tháng,… chị Hai làm lớn, một công ty du lịch. Dễ chừng mãi bốn năm năm, chị Hai mới về. Cả nhà vui khôn xiết. Tờ mờ sáng, Má chèo xuồng qua chợ nổi, về, làm bữa cơm thịnh soạn :
- Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu !
Đang ăn, chị Hai giật mình, khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào :
- Ai làm bê bối cẩu thả thế này ? Kiểu này trên con, con bắt đổ bỏ, phạt trừ lương !
Chị Hai ngoe nguẩy lên nhà trên. Má ngồi im như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi, la lên, giọng còn ngọng nghịu:
- Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi!


Câu chuyện thứ 8 : MẸ !
(Vương thị Vân Anh)
Đã nhận từ :
From: Mai Cong Subject: Fw: Hãy đọc những truyện cực ngắn và...nếu có rưng rưng đừng trách người gửi !

Mẹ tần tảo cho con khôn lớn. Vai Mẹ nặng hơn khi con vào đại học.
Bao năm học xa nhà, tuần nào con cũng viết thư thăm Mẹ, Mẹ cầm thư con, rớt nước mắt vì vui, nhưng Mẹ có biết con nói gì đâu !
...
Mẹ đâu biết chữ !


Câu chuyện thứ 9 : LÚC YÊU THƯƠNG HÉO ÚA
(Đọc thấy trên FB Phạm Hy Hưng)


Ngày bé, con ôm mẹ thật chặt, vùi vào lòng và thủ thỉ: Con yêu mẹ nhất trên đời.
Ngày bé, con vụng về mua chiếc cặp tóc và loay hoay bọc trong giờ thủ công thật đẹp để tặng mẹ với những lời chúc thật ngô nghê nhưng chân thành biết mấy…
Ngày bé, con pha cho mẹ cốc nước chanh đá mát lạnh để mẹ uống sau những giờ làm việc mệt nhọc và vất vả…
Ngày bé, con rơi nước mắt lo lắng khi mẹ ốm, con ôm cặp lồng chạy vội đi mua cháo tía tô, chạy nhanh quá con vấp ngã, hai đầu gối chảy máu, nhưng con không thấy đau, chỉ muốn chạy thật nhanh mang cháo về cho mẹ ăn rồi uống thuốc. Trên đoạn đường về nhà, con cứ hình dung ra đủ thứ đáng sợ, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt, con sợ mẹ rời xa con mãi mãi…
Ngày bé, mỗi khi mẹ mệt, con liền đấm lưng, xoa dầu cho mẹ. Mẹ ôm con và nói: Con yêu mẹ nhiều không ?.
Ngày bé, mỗi khi thấy mẹ buồn, con liền kể tíu tít cho mẹ nghe đủ thứ chuyện trong thế giới trẻ con của mình. Con sợ mẹ buồn mẹ sẽ xa con.
Ngày bé, con viết tập làm văn, lúc nào cũng về mẹ, khắp nơi trong cuộc sống của con, đầy ắp hình bóng mẹ thân thương.
Ngày bé,…. trong con, mẹ là tất cả.…

Giờ con trưởng thành, con không còn nói yêu mẹ, ôm mẹ thật chặt mỗi khi ngủ.
Giờ con trưởng thành, mẹ ốm, con không còn chạy thật nhanh để mua bát cháo tía tô cho mẹ.
Giờ con trưởng thành, mẹ mệt mỏi lo toan, con không đưa bàn tay dịu dàng xoa xoa lên trán mẹ, vuốt nhẹ những nếp nhăn in hằn như cố để xóa đi.
Giờ con trưởng thành, mẹ cô đơn, con đang ở bên ngoài vui vẻ nói cười cùng những người bạn.
Giờ con trưởng thành, thế giới của con, mẹ đứng bên lề, mẹ đóng vai phụ.
Suốt một đời, thầm lặng hi sinh, mẹ mong con trưởng thành, khôn lớn… Nhưng trưởng thành rồi, con giúp được gì cho mẹ? Con cũng giống như lũ chim trời, đủ cánh thì bay đi…

Hóa ra trưởng thành lại là lúc yêu thương héo úa... /-

Đọc và cùng suy ngẫm.

(Mẹ và vợ chọn ai?)
Con dâu nói: “Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?”
 Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai. Cô ta hằn hộc nhìn chồng. Anh gắp thử một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì.
Con trai nói: “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ bị bệnh không thể ăn quá mặn!”
 “OK! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé!” Con dâu giận dỗi đi thẳng vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với mẹ: “Mẹ, đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn..”
Mẹ nói: “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng!”
Con trai nói: “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức, con sẽ rất là bận … còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho nên ……”
Ngay lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì: “Con trai ơi, đừng gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhé con!” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu van xin .
Con trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh ta như đang cố tìm một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ:
“Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão không phải là một nơi không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được công việc, nhất định sẽ không còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu. Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn, vừa có chỗ ở, lại có người chăm sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay sao?”
 Tắm xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào phòng sách. Anh thờ người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã ở góa, ngặm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước ngoài du học.
Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình đã một đời hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh! Không lẻ phải cho mẹ vào viện dưỡng lão thật sao? 
 Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.
“Có thể cùng cậu đi hết cuộc đời là vợ cậu, không nhẽ là mẹ cậu sao?” Con trai của bác Tài thường hay nhắc khẽ anh như thế.
“Mẹ cậu đã lớn tuổi như thế, tốt số thì có thể sống thêm vài năm, tại sao không tranh thủ thời gian đó sống thật hiếu thảo với bà cơ chứ? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu!” Bà con họ hàng thường hay khuyên nhủ anh như thế.
 Con trai không muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ vì thế mà thay đổi quyết định. Ánh mặt trời tắt dần những tia nắng chói chang và khuất dần sau ngọn đồi, trả lại bầu trời một màn đêm u tịch. Một ngôi nhà quý tộc dành cho người già được xây dựng ở vùng ngoại ô trên đồi núi.
Đúng thật, tiền càng chi ra nhiều, con trai càng cảm thấy an lòng. Khi con trai dắt mẹ bước vào đại sảnh, một chiếc ti vi 42 inch mới tinh đang chiếu một bộ phim hài, nhưng người xem nơi ấy không hề nở một nụ cười.
Những người già mặc cùng một kiểu áo, tóc tai đều na ná nhau đang ngồi cô quạnh trên chiếc ghế sofa, thần sắc đờ đẫn đến u buồn. Có người thì đang ngồi lẩm bẩm một mình, có người thì đang chầm chậm cúi người xuống muốn nhặt lấy một mẫu bánh vụn đang nằm trên sàn nhà.
 Con trai biết mẹ thích nơi tươi sáng, vì thế đã chọn cho bà một căn phòng đầy đủ ánh sáng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bóng râm là một vườn cỏ thơm ngát. Mấy cô y tá đang đẩy những người già ngồi trên xe lăn, cùng họ tản bộ dưới ánh hoàng hôn, bốn bề tĩnh lặng khiến cho người cảm thấy xót lòng. Dù hoàng hôn có đẹp bao nhiêu, ánh chiều tà rồi cũng dần buông xuống, anh ngậm ngùi tiếc nuối.
“Mẹ ơi, con … con phải đi rồi !” Mẹ chỉ biết gật đầu.
Khi anh đi khỏi, đôi tay gầy guộc của mẹ giơ lên vẫy chào anh, miệng không còn một chiếc răng, đôi môi khô tái nhợt muốn lên tiếng gọi với anh, nhưng gọi không thành tiếng, lộ ra một ánh mắt ngập ngừng đậm vẻ u sầu.
Lúc này con trai chợt nhận ra mái tóc của mẹ đã bạc dần, đôi mắt sâu thẩm và khuôn mặt xuất hiện nhiều vết chân chim. Mẹ quả thật đã già đi rồi !
Anh chợt hồi tưởng lại một số chuyện ngày xưa. Năm đó anh mới 6 tuổi, mẹ có công chuyện phải về quê, không tiện dắt anh theo, nên đành phải gửi tạm nhà bác Tài vài hôm. Lúc mẹ sắp rời khỏi, anh sợ hãi ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông, khóc thật thê lương và kêu gào trong nước mắt: “Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con mà đi! Mẹ đừng có đi mẹ ơi!” Cuối cùng mẹ cũng không bỏ lại anh một mình ……
 Anh vội rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, không dám ngoáy đầu nhìn lại, anh sợ, sợ cái ký ức ấy hiện về như bóng ma cứ lờn vờn bám lấy anh.
Anh về đến nhà, nhìn thấy vợ và mẹ vợ đang hăng tiết vứt bỏ tất cả những vật dụng trong phòng của mẹ với khuôn mặt khoái chí vui mừng.
 Một chiếc huy chương ----- đó là chiến lợi phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi viết văn hồi tiểu học của anh với chủ đề “MẸ CỦA TÔI”; Một quyển từ điển Anh – Việt ----- đó là món quà đầu tiên mẹ đã dành dụm tiền chi tiêu cả tháng trời để mua tặng anh! Và còn nữa, chai dầu gió mẹ phải xoa trước khi đi ngủ, không có anh xoa dầu cho bà, gửi bà đến viện dưỡng lão thì còn ý nghĩa gì nữa kia chứ ?
“Đủ rồi, đừng vứt nữa!” Con trai tức giận.
 “Rác nhiều như thế, không đem vứt đi, thì sao có thể chứa được đồ của tôi.” Mẹ vợ thở hổn hển nói.
“Thì đúng rồi đấy! Anh mau mau đem cái giường cũ nát của mẹ anh khiên ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ mua cho mẹ tôi một chiếc giường mới!”  
 Một đống ảnh lúc ấu thơ chợt hiện ra trong mắt anh, đó là những tấm ảnh mẹ đã dẫn anh đi sở thú chụp lưu niệm.
“Tất cả đều là tài sản của mẹ tôi, một thứ cũng không được bỏ!”
“Anh tỏ thái độ gì vậy hả? Dám lớn tiếng với mẹ tôi ư, tôi bắt anh phải xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức!”
“Tôi cưới cô là có nghĩa vụ yêu thương mẹ cô, tại sao? Cô lấy tôi thì không thể yêu thương mẹ tôi được sao?”
 Cơn mưa sau đêm tối mang một chút hơi lạnh lẽo, đường phố vắng lặng đìu hiu, xe cộ và người đi trên đường thưa thớt dần. Một chiếc xe hơi đang chạy vượt đèn đỏ và phóng qua những biển cấm nguy hiểm, không ngừng tăng tốc phóng nhanh trên đường.
Chiếc xe hơi ấy chạy thẳng đến viện dưỡng lão được nằm trên lưng chừng đồi núi, anh ngừng xe và phóng nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mẹ. Anh đứng nhìn bất động, mẹ đang lấy tay xoa đôi chân phong thấp của mình âm thầm khóc trong đêm.
Bà nhìn thấy con trai đang cầm trên tay chai dầu gió, cảm thấy an ủi và nói: “Mẹ quên lấy đi, cũng may con mang đến cho mẹ!”
Anh bước vội đến bên mẹ và quỳ xuống.
“Tối rồi, tự mình mẹ có thể xoa được mà, ngày mai con còn phải đi làm, hãy về nhà đi!”
Anh ngập ngừng một hồi lâu, nhưng cuối cùng không nhịn được khóc và nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin.......... lỗi........"
 P/S : Cảm ơn bạn đã đọc bài, nếu thấy hay và ý nghĩa thì đừng quên chia sẻ cho mọi người cùng đọc,và chia sẻ để nhận chia sẻ nhiều hơn bạn nhé...